Trận đấu đã bắt đầu, trong sân đánh đến tràn đầy nhiệt huyết, Giang Tử Nhu xem không hiểu những thứ này, cô ấy chủ yếu tới là để xem những anh chàng đẹp trai chính mình tâm tâm niệm niệm, không ngừng ríu rít với Lâm Tinh Nhược nói anh trai số 9 trong sân đẹp trai cỡ nào, cầu kỳ cỡ nào.
Lâm Tinh Nhược mở to hai mắt, cẩn thận tìm kiếm : "Số 9 ở đâu? Tại sao tớ không thấy..."
Trong lúc đang quan sát, một nam sinh mặc áo số 7 màu trắng lọt vào tầm mắt, cậu cướp bóng từ số 9, sau đó tăng tốc xuyên thủng hàng phòng ngự đối phương, nhảy lấy đà lên rổ, động tác nhanh chóng liền mạch lưu loát, trong nháy mắt trên tràn ngập tiếng vỗ tay reo hò, Giang Tử Nhu buồn bã than thở: "A a a! Số 7 này là ai, sao lại phiền phức như vậy!"
Lâm Tinh Nhược sững sờ, mọi thứ xung quanh dường như dần trở nên mờ ảo, ánh mắt cô tập trung vào thiếu niên mặc áo số 7 kia. Khi nghe thấy một nữ sinh gọi tên mình, cậu có chút xấu hổ sờ lên sống mũi cao, liếʍ liếʍ môi, cười cùng đồng đội vỗ tay, mi mắt cong cong, trong lúc hoảng hốt cô dường như thấy thiếu niên số 7 từng thống trị sân bóng, dáng người cũng mảnh khảnh như vậy, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ.
"Mẹ ơi, xong đời rồi, Tinh Nhược, đi mau đi mau!" Giang Tử Nhu đột nhiên lắc lắc cô, hoảng sợ đi về phía lối ra, sau khi đi được hai bước, cô ấy quay đầu lại và thấy Lâm Tinh Nhược vẫn còn đang sững sờ tại chỗ, Giang Tử Nhu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy lại bắt lấy tay cô túm cô đi, vừa đi được vài mét, liền nghe thấy tiếng chủ nhiệm khoá hét lớn ở phía sau : "Hai người các em đứng lại cho tôi!"
Lâm Tinh Nhược bị tiếng rống to của thầy giáo làm cho giật mình, người run rẩy, lúc định thần lại, cô như phản xạ có điều kiện mà đứng tại chỗ không dám cử động, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng xông lên não, cô xấu hổ quay đầu, chủ nhiệm khoá nổi tiếng với biệt danh "Địa Trung Hải" đang nhìn chằm chằm một cách giận dữ.
Chủ nhiệm khoá kêu to một tiếng, giống như làm cho nhà thi đấu ấn nút tạm dừng, ánh mắt của mọi người đều bắn tới đây, ba người bọn họ nghiễm nhiên trở thành trung tâm tiêu điểm của nhà thi đấu, ngay cả các cầu thủ đang thi đấu trong sân cũng dừng lại, đứng tại chỗ nhìn qua bên này.
Xong rồi.
Giờ phút này, hai chữ này ở trước mắt Lâm Tinh Nhược phóng đại vô cùng, xem ra đang gặp rắc rối lớn. Đầu óc cô quay cuồng, phải làm sao đây, giải thích như thế nào đây, bảo là đến nhà thi đấu học bài? Cô sợ chính mình lúc nói ra cái cớ này cũng sẽ không thể nhịn được mà bật cười. Giang Tử Nhu ở bên cạnh cũng giống như cô, hai người giờ phút này đang tiến hành động não.
Lâm Tinh Nhược căng da đầu mà mở miệng, cố gắng giải thích một cách vô nghĩa: "Chủ nhiệm, em..."
"Em cái gì mà em?" Chủ nhiệm khoá ngắt lời cô, lắc bụng bia và đến gần, nhìn huy hiệu của cô, rồi nhìn Giang Tử Nhu : "Lâm Tinh Nhược, Giang Tử Nhu, lớp 1 cao nhị, đi thôi, theo tôi đến Văn phòng giáo dục chính trị." Nói xong, ông ấy xoay người rời đi, lắc lắc cái bụng to. Gần đây nghe nói có học sinh trốn học đi xem bóng rổ, hôm nay ông ấy muốn đột kích tới đây bắt hai điển hình nghiêm khắc trừng phạt, gϊếŧ gà dọa khỉ, thật đúng là không uổng công, vừa tiến vào liền nhìn thấy Giang Tử Nhu đang chột dạ muốn trốn đi, nhưng làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt của ông ấy? Trực tiếp lao vào tóm gọn hai “con mồi” này.
Hai người tuyệt vọng nhìn nhau, cụp "đuôi" xuống đi theo sau chủ nhiệm khoá, lúc đi ngang qua sân bóng, còn có thể cảm nhận được sự chú ý của mọi người xung quanh, Giang Tử Nhu gục đầu xuống, nhỏ giọng nhắc mãi : “Lần này nổi tiếng rồi, anh trai số 9 chắc đã biết tớ.”
Lâm Tinh Nhược lỗ tai đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về giữa sân một chút, thiếu niên số 7 dường như cũng đang nhìn về phía này, còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe thấy chủ nhiệm ở phía trước kêu to: "Nhìn cái gì vậy!"