Rạng sáng trời đã bắt đầu mưa, Lâm Tinh Nhược bị tiếng mưa tí tách bên ngoài đánh thức, lúc đi rót nước uống thì phát hiện trong thư phòng của Lâm Đào còn sáng đèn, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường phát hiện đã hơn ba giờ sáng. Cô rót một chút nước vào trong ly, bưng tới trước cửa thư phòng của Lâm Đào, gõ cửa sau đó đẩy cửa đi vào.
Lâm Đào đeo mắt kính, trong tay cầm một cây bút và một cuốn sổ, dựa vào ghế sô pha, máy chiếu trước mặt đang phát lại trận đấu, nhìn thấy Lâm Tinh Nhược ở cửa, anh có chút kinh ngạc, ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn, hỏi: “Đóa Đóa, sao con thức dậy sớm thế?”
“Bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức nên không ngủ tiếp được, sao ba còn không ngủ?” Cô đi qua và đưa cho anh cốc nước.
Anh cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, “Ba xem lại video một chút rồi đi ngủ.” Sau khi Lâm Tinh Nhược đến gần thì anh mới thấy rõ ràng, cô đang mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, bên trong cũng không mặc nội y, hai chấm nhỏ trước ngực theo động tác của cô mà di chuyển, hai viên tròn trịa đầy đặn sau lớp quần áo như ẩn như hiện, phía dưới hai chân trần, ngay cả dép lê cô cũng không mang.
Lâm Đào nhất thời cảm thấy có chút không ổn, nhíu mày hỏi “Sao con không đi dép lê? Bên ngoài trời mưa và dưới sàn lạnh.” Sau đó anh kéo cô ngồi sang bên cạnh mình, lấy cái chăn mỏng bên cạnh sô pha khoác lên người cô, lại tăng điều hòa lên mấy độ, cuối cùng lấy hai chân lạnh lẽo của cô đặt vào trong ngực anh.
Lâm Tinh Nhược nghiêng đầu nhìn anh, giờ phút này Lâm Đào với vẻ mặt mệt mỏi, trong hai mắt đầy tơ máu hơi đỏ, cô có chút đau lòng, khi nghe thấy bên ngoài trời mưa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay nắm lấy cánh tay phải của anh, một vết sẹo phẫu thuật chừng mười centimet rõ ràng ở trước mắt, cô nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nằm trên cánh tay trắng của anh, quan tâm hỏi: “Có phải lại đau không?” Đây là di chứng gãy xương khi còn trẻ, ngày mưa là đau dữ dội, nên anh thường nói đùa rằng tay anh bây giờ còn chuẩn hơn so với dự báo thời tiết.
Anh cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô để cô thoải mái “Không sao, chỉ đau một chút, ba không sao.” Ai cũng nói con gái là tiểu bảo bối của ba mẹ, tiểu bảo bối của anh quan tâm đến anh, khiến anh cảm thấy trong lòng ấm áp, đau đớn trên tay cũng không tính là gì.
Nhìn kỹ thì lại phát hiện một vài sợi tóc bạc trên đầu anh, Lâm Tinh Nhược càng đau lòng, rút chân về từ trong ngực anh ra, đứng dậy nhảy xuống sô pha chạy vào phòng vệ sinh.
“Đóa Đóa, đừng đi chân trần trên mặt đất” Lâm Đào nhẹ giọng quát lớn, muốn giữ chặt cô, nhưng người của cô lại giống như một con hồ ly nhỏ chạy ra ngoài, không thể làm gì được, đành phải đi vào phòng của cô lấy dép lê của cô tới.
Lúc anh trở lại phòng, Lâm Tinh Nhược đã cầm khăn nóng đứng ở cửa thư phòng chờ anh, anh cúi người mang dép lê cho cô, Lâm Tinh Nhược kéo anh bảo anh ngồi xuống lần nữa, rồi cô ngồi xổm trước mặt anh, gấp khăn nóng và đắp lên cánh tay anh, như vậy sẽ giảm bớt một ít đau đớn cho anh.
Lâm Đào dùng tay trái véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vui mừng nói, “Đóa Đóa của chúng ta thật hiểu chuyện.”
Nhìn Lâm Đào như vậy, Lâm Tinh Nhược đột nhiên thấy đầu mũi chua xót, ôm cánh tay Lâm Đào, tựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng nói “Ba, con thực xin lỗi, con không nên giận dỗi với ba, còn không về nhà, ba mệt mỏi như vậy mà còn phải lo lắng cho con...”
Người cha già ở một bên bị lời nói của đứa con gái làm cho cảm động, suýt chút nữa là bật khóc, chỉ có thể thở dài nói, “Là ba không chăm sóc tốt cho con...”
Lâm Tinh Nhược cách một hồi liền chạy vào phòng vệ sinh thay khăn nóng mới, trở về thì khăn lại vuông vắn hoàn chỉnh, cẩn thận đặt trên cánh tay anh, sau đó yên lặng tựa vào bên cạnh anh cùng anh xem video. Chườm nóng hồi lâu, tuy rằng chỉ giảm bớt một chút, nhưng trong lòng anh lại ấm áp, chờ anh xem xong video, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô con gái bên cạnh đã sớm vào giấc mộng, tựa vào trên người anh ngủ say.
Trong lòng bất lực nhưng lại tràn ngập thỏa mãn ngọt ngào, anh nhẹ nhàng đứng dậy ôm đứa nhỏ trở về phòng cô đặt lên giường, lại đắp chăn cho cô mới lặng lẽ rời đi. Mặc dù trong quá trình nhiều lần không cẩn thận chạm vào một số bộ phận của cô, nhưng sự xấu hổ vừa rồi đã sớm lặng lẽ biến mất.