Lâm Tinh Nhược lần đầu tiên nhận ra sợi dây chuyền này, cô đã vô số lần nhìn thấy Lâm Đào đeo vòng cổ này. Rất nhiều người hâm mộ trên mạng cũng biết câu chuyện về sợi dây chuyền này của Lâm Đào, đây là sợi dây chuyền may mắn của Lâm Đào, anh chỉ tháo ra trước trận đấu.
Chẳng qua Lâm Tinh Nhược nếu phát hiện thẻ treo có nhiều trang sức hơn trước, mặt còn lại in một bông hoa nhỏ, còn khảm nạm một viên ngọc lam nho nhỏ.
Anh chậm rãi nói, “Đóa Đóa, đây là món quà sinh nhật ba muốn tặng cho con một tháng trước, sợi dây chuyền này là sợi dây chuyền may mắn mà ba luôn đeo bên người, trước kia nó mang đến cho ba rất nhiều may mắn. Sinh nhật lần thứ mười sáu của con, ba hy vọng sẽ truyền lại may mắn này cho con, để cho nó tiếp tục bảo vệ con. Ba đã thay đổi nó, viên ngọc lam này tượng trưng cho “bình tĩnh, dũng cảm, hạnh phúc”, đó cũng là kỳ vọng của ba dành cho con, ba hy vọng con luôn nhiệt huyết, dũng cảm và rực rỡ. Mặc dù vì sai lầm của ba mà ba đã bỏ lỡ sinh nhật của con, nhưng ba vẫn muốn nói một câu: "Đóa Đóa, chúc mừng sinh nhật.”
Cô đưa tay chạm vào chiếc vòng, bởi vì anh đã đeo nó bên người quanh năm, nên trên đó đã có chút vết trầy xước. Một đóa hoa nhỏ tượng trưng cho “Đóa Đóa”, bên cạnh còn có viên ngọc lam là kỳ vọng của anh đối với cô, phía sau còn có tên của anh và quả bóng rổ mà anh yêu thích nhất, nhìn thấy tên của mình và anh khắc trên cùng một tấm thẻ, cô nhất thời động lòng, mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn anh, “Món quà muộn này con rất thích, ba, ba giúp con mang đeo đi.”
Ánh mắt Lâm Đào tràn đầy yêu thương, cười rồi nhận lấy vòng cổ từ trong tay cô, đứng ở phía sau cẩn thận đeo cho cô, cuối cùng lấy mái tóc dài của cô ra khỏi vòng cổ.
Sau khi đeo xong, anh đứng dậy xem tác phẩm của mình một chút, chiếc vòng đeo trên cổ thon dài trắng nõn của Lâm Tinh Nhược lại mang đến một loại cảm giác khác, anh cố ý trêu ghẹo nói, “Ban đầu ba còn lo lắng con sẽ không thích sợi dây chuyền này, nhưng hôm nay nghe nhóm trưởng trong hội nhóm con nói con là fan trung thành của ba, cho nên ba liền yên lòng, nếu con là fan trung thành của ba, vậy nhất định sẽ biết ý nghĩa sợi dây chuyền này.”
Sự xấu hổ buổi chiều lại bị nhắc tới, Lâm Tinh Nhược mặt đỏ đến vành tai, “Bạn ấy, bạn ấy nói lung tung, con mới không phải là fan trung thành gì cả.”
Anh đăm chiêu, tiếp tục nói “A, xem ra là ba nhớ nhầm, chẳng lẽ không phải con xem đi xem lại tám trăm lần mỗi trận đấu của ba, ngay cả buổi họp báo sau trận đấu cũng không bỏ qua, còn vì ba mà gia nhập câu lạc bộ bóng rổ sao?”
Mặt cô càng đỏ lên, nắm chặt nắm đấm nhỏ xấu hổ tức giận nói, “Nào có! Đừng nghe bạn ấy nói lung tung!”
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng này của cô, Lâm Đào phá lên cười, cúi người véo mặt cô, nói “Ngủ đi, fan nhỏ của ba.” Nói xong liền đắc ý nghênh ngang rời đi.
Sau khi Lâm Đào rời đi, Lâm Tinh Nhược nhẹ nhàng vuốt ve tấm biển trước ngực, phía trên dường như còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của anh, cái vòng cổ này đã cùng anh vượt qua thời gian dài đằng đẵng, sau này sẽ cùng anh bảo vệ cô.