*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
24.
Thì ra, khi Trương Tử Hạo hơn tám tuổi đã có nghi vấn như vậy, mà trong mấy năm sau đó, thằng bé đã kết luận, cha căn bản không yêu mình.
Nghi vấn trước khi chết của thằng bé, thật ra chính thằng bé đã sớm đưa ra đáp án, và nó không có chút hy vọng xa vời nào vào câu trả lời của cha mình.
Đôi mắt Trương Viễn Tiêu trong nháy mắt đỏ hoe.
Cô giáo Chu nhìn người đàn ông cao lớn mà mắt lại đỏ hoe như vậy, trong lòng cô cũng có chút khó chịu.
Thật ra, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy bầu không khí hài hòa của hai cha con khi cùng nhau ngồi ăn cơm thì cô sẽ không đưa bài văn cho Trương Viễn Tiêu xem.
Cô cảm thấy tuy là Trương Viễn Tiêu có đánh Trương Tử Hạo, nhưng chắc chắn anh cũng rất yêu con trai mình, chỉ là cách anh yêu đã sai rồi, tuy nhiên anh vẫn có thể cứu chữa.
Bây giờ có vẻ như suy nghĩ của cô là chính xác.
Một lúc lâu sau, Trương Viễn Tiêu mới bình ổn lại cảm xúc, anh nói: - "Cô Chu, hôm nay cám ơn cô đã nói với tôi, cách thức giáo dục trước kia của tôi đúng là sai rồi, tôi sẽ sửa đổi. Sau này gặp chuyện gì tôi sẽ nói chuyện với Hạo Hạo thật tốt".
Cô giáo Chu thở phào nhẹ nhõm - "Vậy thì tốt rồi".
"Đúng rồi, cô Chu à, tôi có chuyện muốn nhờ cô".
"Anh nói đi".
"Chính là việc bài văn lần này, cô có thể đổi đề văn cho Hạo Hạo được không? Về phần bài văn viết về cha tôi, chờ sau này khi thằng bé sẵn sàng hãy để cho nó viết".
Chờ khi anh trở thành một người cha tốt, tự nhiên Trương Tử Hạo sẽ viết xong tác phẩm này.
Bây giờ anh không muốn ép buộc thằng bé.
Cô giáo Chu trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
-
Trương Viễn Tiêu trở về nhà, lập tức lấy ra nguyên liệu đã mua để pha chế chất dinh dưỡng thích hợp cho cây ăn quả.
Chất lỏng dinh dưỡng này là để cho cây ăn quả có thể phát triển tươi tốt hơn, trổ quả ngọt hơn và to hơn.
Qua 2 giờ anh đã điều chế đầy hai thùng lớn chất dinh dưỡng, nhưng không thể dùng trực tiếp, phải pha loãng với nước và tưới theo từng đợt.
Đầu tiên anh lấy ra một phần pha loãng với nước, sau đó mang theo chất dinh dưỡng đến vườn cây ăn quả.
Trong vườn cây ăn quả ngoại trừ dưa hấu, thì các cây ăn quả khác đều héo úa, đặc biệt là nho càng thảm hơn.
Anh tưới cho dưa hấu một chút, tuy rằng dưa hấu qua một thời gian nữa sẽ trưởng thành, tác dụng hiện giờ của nước dinh dưỡng không phải rất lớn, nhưng cũng có thể phát huy một ít tác dụng.
Trọng tâm của anh là tưới những cây ăn quả, chẳng hạn như vải thiều, nhãn, v.v. Nhưng muốn thấy hiệu quả của những cây ăn quả này thì phải chờ mùa thu hoạch vào năm sau.
Về phần nho, toàn bộ đều bị anh nhổ bỏ.
Anh dự định trồng hoa quế và cây sơn trà trên mảnh đất này, chờ đến lúc đó sơn trà có thể kết trái và khi sắp ra hoa thì anh sẽ nuôi ong mật, hai loại này có thể ủ mật ong.
Bận rộn mãi cho đến gần chạng vạng, Trương Viễn Tiêu mới dọn xong những trái cây thối rữa.
Lúc Trương Viễn Tiêu về nhà thì Trương Tử Hạo đã tan học về, nhóc con đang ngoan ngoãn làm bài tập ở trước bàn nhỏ.
Trương Viễn Tiêu đi vào phòng bếp chuẩn bị cho bữa tối nay.
Bởi vì chỉ có hai người, Trương Viễn Tiêu cũng không có làm cái gì phức tạp hay làm quá nhiều đồ ăn, cứ giống như cơm thịt kho hồi trưa là được rồi.
Nhưng không thể ăn quá no vào buổi tối, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.
Cho nên tối nay Trương Viễn Tiêu định sẽ làm đơn giản một chút, cứ làm chút bún¹ vậy.
[¹] nguyên văn - 汤粉吧 - đơn giản là bún.
-
Chắc là trong bếp có nguyên liệu.
Trương Viễn Tiêu lấy nồi ra, đun nước rồi luộc bún qua nước trước.
Lúc nấu bún, Trương Viễn Tiêu lấy ra miếng thịt đã để trong tủ lạnh nhỏ vào buổi trưa, bắt đầu băm thịt, lại cho thêm mấy thứ như nước tương, muối, dầu ăn để thấm gia vị.
Đại khái qua 15 phút, Trương Viễn Tiêu lập tức vớt bún ra, lúc này mà vớt bún ra nó sẽ không dễ bị gãy, cũng sẽ không bị cứng.
end 24.