*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
25.
Tuy nhiên không thể sử dụng trực tiếp, bún cần phải được ngâm trong nước lạnh, sau đó vớt ra sẽ ăn ngon hơn.
Ăn bún sao có thể thiếu trứng chiên được. Trương Viễn Tiêu bật cười khi nhìn thấy quả trứng có hình dạng đẹp mắt trong nồi, hình như hôm nay ăn trứng hơi nhiều thì phải, đặc biệt là Trương Tử Hạo, một ngày ba bữa đều có trứng gà, tuy ăn nhiều trứng gà sẽ không sao, nhưng cũng không thể ăn nhiều quá.
Anh quyết định một ngày ăn một quả là đủ rồi. Bắt đầu từ tối nay anh sẽ làm như vậy.
Lấy trứng chiên ra, anh lại đổ một ít hành lá, gừng băm nhỏ vào chảo xào cho thơm và thêm nước nóng. Rồi cho thịt đã băm nhỏ vào, lại thêm nước tương tạo màu, rau mùi, hành lá và những thứ khác.
Sau đó anh vớt bún đã ngâm trong nước lạnh cho vào nồi và nấu cùng với nước súp. Nấu được khoảng hai mươi mấy giây anh lập tức tắt lửa.
Bún này nhất định phải ăn một tô lớn mới đã ghiền. Thế là anh lấy ra hai cái tô lớn, đổ đầy bún vào, lại cho thêm một quả trứng chiên. Một tô bún thơm ngon với bề ngoài đẹp mắt đã hoàn thành.
Đương nhiên anh là người lớn, anh phải ăn một tô lớn đầy, mà Trương Tử Hạo vẫn còn là một đứa trẻ, ăn không nhiều nên không được chia nhiều như vậy.
"Hạo Hạo, đến giờ ăn tối rồi, đến nếm thử món bún tối nay cha làm đi".
"Vâng ạ". — Nghe thấy tiếng gọi của cha, Trương Tử Hạo lập tức thu dọn sách bài tập vội vàng đi ra bàn ăn, đôi mắt to tràn đầy chờ mong.
Thật ra khi cha vào bếp, tuy rằng cậu bé đang làm bài tập về nhà nhưng cậu bé đã biết và cũng thầm chờ mong. Cơm thịt kho buổi trưa cha nấu rất ngon, chắc chắn bữa tối cũng sẽ ngon như vậy. Chỉ là cậu bé không ngờ cha sẽ làm bún, hương vị hình như còn rất ngon.
"Ăn đi". — Trương Viễn Tiêu gọi Trương Tử Hạo ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc hai cha con đều vui vẻ xì xụp bún.
"Thế nào? Có ngon không?"
"Ngon ạ". — Dường như cảm thấy hai chữ này không đủ để miêu tả, Trương Tử Hạo cười ngại ngùng, nhỏ giọng nói: — "Rất ngon ạ, con rất thích".
Trương Viễn Tiêu cũng cười, một nụ cười sảng khoái: — "Yên tâm đi, từ nay về sau mỗi bữa cơm cha đều sẽ cho Hạo Hạo ăn đồ ăn ngon".
Trương Tử Hạo gật đầu như gà con, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: "Cha cũng ăn".
Trương Viễn Tiêu ngẩn người một chút, lập tức cười ha ha: — "Được, cha cũng ăn, hai cha con chúng ta cùng nhau ăn".
Trương Tử Hạo nhìn chằm chằm nụ cười tươi trên mặt cha thì sửng sốt một hồi, sau đó hai mắt càng sáng lên, giống như đã lâu rồi cậu bé mới lại nhìn thấy nụ cười của cha.
Kể từ khi mẹ bỏ đi, cha cũng dần ít nói và nghiêm khắc hơn. Và thêm những cái tát thương xuyên được vung ra càng khiến Trương Tử Hạo thấy sợ hãi hơn.
Nhưng bây giờ Trương Tử Hạo cảm thấy bộ dạng vui vẻ của cha thật sự rất tốt, mãi đến buổi tối trước khi đi ngủ, Trương Tử Hạo còn cầu nguyện, hy vọng cha sẽ luôn vui vẻ, nếu như cha của sau này giống với cha của hôm nay càng nhiều thì tốt...
Với sự chờ đợi tốt đẹp như vậy, Trương Tử Hạo nhắm mắt lại và ngủ thϊếp đi.
-
Những ngày kế tiếp, ngoại trừ bận rộn ở vườn cây ăn quả ra thì mỗi ngày Trương Viễn Tiêu đều làm những món khoái khẩu cho con trai mình ăn.
Mỗi buổi trưa sẽ đưa cơm cho con trai, cùng con trai ăn cơm trong căn tin trường học, mỗi bữa ăn đều không giống nhau, ví dụ như: đậu phụ Ma Bà¹, sườn heo cháy tỏi², gà kho, vân vân và mây mây...
[¹] Đậu phụ Ma Bà.[²] Sườn heo cháy tỏi.-
Bữa tối còn được ăn canh, chẳng hạn như canh trứng cà chua, canh cá rong biển thơm ngon, vân và mây... Tất nhiên là cũng sẽ có rau xào.
end 25.