23.
Cô giáo Chu không tin lắm: - "Thật sao?"
Thật lòng mà nói, đương nhiên là Trương Viễn Tiêu sẽ thừa nhận sai lầm, nhưng mà nói sẽ sửa đổi thì thật sự ngoài dự đoán của cô giáo Chu, cô vốn cho rằng Trương Viễn Tiêu sẽ đấu khẩu với cô.
Dù sao theo như cô biết, những phụ huynh học sinh ở thôn Thanh Thủy có trình độ giáo dục không cao, và họ cứ kiên quyết giáo dục con cái theo cách của mình.
Đặc biệt là ở các vùng nông thôn, giáo dục bằng đòn roi rất được ủng hộ.
Cô giáo Chu không phản đối việc giáo dục nghiêm khắc, nhưng cô phản đối giáo dục bằng đòn roi.
Là một người thành phố, tầm nhìn của cô rộng hơn, cũng để ý nhiều hơn đến tâm lý của đứa trẻ.
Cô giáo Chu nói về tác hại của việc giáo dục bằng đòn roi cho Trương Viễn Tiêu một cách chi tiết.
"... Theo tôi biết, thật ra em Trương Tử Hạo rất ngoan, cũng không có suy nghĩ lệch lạc, cậu nhóc là một đứa bé ngoan".
Nghĩ đến việc cô chỉ muốn sờ đầu đứa bé ấy mà nó lại sợ tới mức nhắm mắt lại. Cô giáo Chu chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Trương Viễn Tiêu gật đầu, vẻ mặt thành khẩn: - "Cô Chu, cô nói đúng. Trước đây tôi làm sai rồi".
Anh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô giáo Chu vừa tới thôn Thanh Thủy năm nay, mới dạy lớp 3/1 không bao lâu mà đã rất hiểu Trương Tử Hạo, nhưng người cha như nguyên chủ lại...
"Tôi cho anh xem thứ này".
Trương Viễn Tiêu nghi hoặc, sau đó một món đồ đã được đưa tới.
Trương Viễn Tiêu nhận lấy, rõ ràng là một bài văn, bên ngoài còn có tên Trương Tử Hạo.
Từng nét chữ rất gọn gàng, vẫn mang theo sự non nớt, vừa nhìn đã biết là chữ của nhóc con kia.
"Anh Trương không ngại thì xem bài văn mới nhất của em ấy đi".
Trương Viễn Tiêu lật từng trang trong sự khó hiểu, rất nhanh đã lật đến trang mới nhất.
Không giống như những bài văn gần như đầy đủ khác, trang này...phần lớn là giấy trắng.
Trương Viễn Tiêu giật mình khi nhìn thấy bốn chữ "Cha tôi" của đề bài văn.
Bài làm của thằng bé chỉ viết có một dòng.
Thằng bé nói tên mình là Trương Tử Hạo, cha là Trương Viễn Tiêu, cha là người cao lớn cường tráng.
Một câu này cũng không có vấn đề gì, chỉ là...
Đằng sau hình như còn viết cái gì đó nhưng đã bị xóa đi.
Mặc dù đã bị bôi sạch nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
"Bà nội nói, cha yêu con nhất, cha thật sự yêu con sao?"
Dường như Trương Viễn Tiêu đã thấy rõ dòng chữ, thời điểm nhìn thấy câu hỏi kia trong lòng anh lập tức chấn động, cảm xúc của nguyên chủ dâng lên, trong nháy mắt trái tim anh đau nhói.
Bàn tay cầm bài văn hơi siết chặt.
Trương Viễn Tiêu cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, không lên hay không xuống được, thật sự rất khó chịu.
Trương Tử Hạo có tâm trạng gì khi hỏi câu hỏi này?
Trương Tử Hạo có tâm trạng gì khi viết ra những lời này rồi lại bôi sạch nó?
Trương Viễn Tiêu không rõ lắm, nhưng hình như anh đã nhìn thấy sự ủy khuất của thằng bé đang lan rộng.
Thiếu niên hỏi: Cha, cha đã bao giờ yêu con chưa?
end 23.