Chú ý tới nơi dưới háng đang làm loạn, Lục Tư Niên cười xùy một tiếng, không thèm để ý đi thẳng vào một gian phòng sát vách phòng Chu Nguyên đang trốn, lưng tựa vách tường, kéo ra khóa kéo, bắt đầu sục gậy thịt to lớn của mình.
Trên lỗ niệu đạo không ngừng tuôn ra chất dịch, ngón tay thon dài trắng non linh hoạt lên xuống, Lục Tư Niên thích nghe tiếng khóc yếu ớt của Chu Nguyên, du͙© vọиɠ muốn phá nát cậu ngang ngược dấy lên.
Khóc lóc đáng thương đến như thế, chi bằng dứt khoát dâng hiến lỗ thịt cho mình thịt là được rồi, sau đó kêu vài tiếng chồng ơi, vậy thì tiếng Anh sẽ tiến bộ lên thôi, không phải sao?
Chu Nguyên đang khóc thút thít, bỗng nghe thấy ở bên cạnh truyền đến tiến nước òm ọp òm ọp, dọa cậu sợ đến mức vội vàng lau khô nước mắt, chạy ra khỏi phòng vệ sinh, bị người ta nghe thấy thì mất mặt lắm.
Vẻ mặt Lục Tư Niên tiếc nuối, không nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Chu Nguyên, giống như nửa cơn hứng tình bị lui đi. Cậu ấy vội vàng tuốt vài cái, rồi bắn vào trong bồn cầu, ánh mắt của nam sinh có thân hình cao lớn giờ phút này đỏ lên, nhìn chằm chằm luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng trong bồn cầu, đầu đầy những suy nghĩ xấu xa không nên có.
"Ừm...Phải tìm biện pháp nắm cậu nhóc kia trong tay mới được."
Hồi ức kết thúc, Lục Tư Niên chống tay quan sát cái miệng nhỏ nhắn của Chu Nguyên đang nhấp ngụm nước ấm, rồi tiện tay xé một tờ giấy, viết vài dòng, sau đó nhờ bạn học ở bàn trước chuyển cho chó ngốc của cậu ấy.
Chu Nguyên thắc mắc lớp trưởng tìm cậu có chuyện gì, dù sao từ lúc chuyển trường cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Trong ấn tượng của cậu, lợp trưởng là một nam sinh đối xử với mọi người rất dịu dàng, tính tình rất tốt, dáng dấp cũng rất đẹp trai.
Mở tờ giấy ra, trên đó viết một hàng chữ rất có cá tính:
[ Sau khi tan học cậu ở lại một chút nhé, giáo viên kêu tôi dạy bù tiếng anh cho cậu – Lục Tư Niên.]
Chu Nguyên xem xong, vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Lục Tư Niên, sau khi nhận được sự xác nhận, đôi mắt tròn xoe hồng hồng còn mang theo hơi nước lập tức sáng lên, cậu rất cảm kích cười cười với Lục Tư Niên, lúc cậu xoay người sang chỗ khác, Lục Tư Niên dường như có thể thấy cái đuôi của cậu đang vui vẻ vẩy vẩy.
Thiếu niên dáng người thon dài, lười nhác tựa vào lưng ghế, ánh mắt của cậu ấy u ám, kèm theo ý cười như có như không.
Vợ nhỏ dâʍ đãиɠ, tan học tôi sẽ trị bệnh da^ʍ của cậu.