Ánh nắng đầu hạ xiêng xiêng vẹo vẹo rơi vào phòng học, Chu Nguyên và Lục Tư Niên ngồi cạnh nhau, hai người nhìn chung một quyển sách dạy khẩu ngữ tiếng Anh.
"Cái từ đơn nay, cậu cuốn đầu lưỡi lại, nói nhanh một chút, đừng nói từng chữ một." Một cánh tay Lục Tư Niên đặt lên trên thành ghế của Chu Nguyên, ngón tay chỉ vào quyển sách, nghiêng đầu khẽ nói. Chu Nguyên nghiêm túc gật đầu, cố gắng phát âm cho thật trôi chảy.
Vì để trao đổi dễ hơn, hai người ngồi rất gần nhau, từ phía sau lưng nhìn lại, Chu Nguyên giống như ngồi trong l*иg ngực Lục Tư Niên.
Rõ ràng phát âm của Chu Nguyên đã gần đạt đến mức tiêu chuẩn, nhưng nam sinh tính tình xấu xa lại làm ra vẻ khó khăn lắc đầu, "Hình như vẫn không đúng lắm, cảm giác vị trí đầu lưỡi của cậu còn hơi bị lệch lên phía trên."
Chu Nguyên nghe xonng, mặt không khống chế được đỏ lên, cậu vì sự ngu ngốc của bản thân mà thấy xấu hổ, lớp trưởng hàng năm đứng đầu khối đều không dạy nổi cậu, có lẽ cậu vốn không nên chuyển đến trong thành phố đi học, nghĩ tới nghĩ lui, mắt lại từ từ đỏ hoe.
Lục Tư Niên thỏa mãn nhìn Chu Nguyên đang sa vào cảm xúc tự trách, cậu ấy kiên nhẫn chờ trong chốc lát, đến khi thấy cảm xúc của cậu sắp sụp đổ, cậu ấy mới chậm rãi giống như đang đề nghị nói: "Như vậy đi, để tôi xem xem vị trí đầu lưỡi của cậu ở đâu được không?" Vừa nghe thấy cái này, Chu Nguyên liên tục lắc đầu, cậu không thể gây phiền phức cho lớp trưởng thêm nữa.
Nhưng điều khiến bé ngốc đến từ nông thôn không ngờ tới chính là, vị lớp trưởng đeo kính mắt gọng vàng đang tháo kính mắt xuống, để lộ ra ngũ quan sắc bén, xích lại gần cắn môi của cậu.
"Ưm! Cậu, cậu làm gì vậy?" Chu Nguyên đột ngột đẩy l*иg ngực ấm áp ra, ánh mắt hoảng sợ, mu bàn tay cuống quít lau lau bờ môi bị cắn đến đỏ bừng.
Lục Tư Niên liếʍ liếʍ cánh môi, con chó nhỏ quê mùa này, đầu lưỡi không ngờ cũng rất ngọt.
"Không cùng cậu liếʍ môi, sao biết được cái lưỡi của cậu ở đâu, tôi cũng chỉ là bị tình hình ép buộc phải làm thế." Lục Tư Niên giả vờ như không có cách nào, cúi đầu xuống, ra vẻ rất uất ức.
Chu Nguyên há hốc mồm, có hơi áy náy, sao cậu lại hiểu lầm lớp trưởng chứ, người ta có lẽ chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi, mà cậu lại đến từ nông thôn, cái gì cũng không hiểu, có khi ở trong thành phố những hành động này cơ bản là bình thường. Cậu giống như là hạ quyết tâm nói: "Vô cùng xin lỗi cậu, lớp trưởng, vừa rồi tôi bị cậu dọa, cậu, cậu tiếp tục dạy tôi đi, lần này tôi nhất định sẽ chú ý cảm nhận."
Lục Tư Niên nhíu nhíu mày, nở nụ cười đạt được mục đích.