Lục Tư Niên thân là lớp trưởng nên giáo viên tiếng Anh bảo cậu ấy chăm sóc cho bạn học mới từ nông thôn chuyển đến nhiều hơn một chút, tốt nhất là có thể giúp cho khẩu ngữ của cậu tốt hơn.
Cậu ấy ngoài mặt đồng ý, diễn xuất giống hệt đó giờ của cậu ấy, nhưng trong lòng lại suy nghĩ vô cùng âm u, phải chăm sóc sao nhỉ?
Đút dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng Chu Nguyên, rồi từng bước một dạy cậu cách sử dụng đầu lưỡi, sau đó mở lớn miệng ra ngậm lấy, đồng thời cũng nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, nhưng vẫn phải đọc được, nhấn nhá rõ ràng từng chữ cái một.
Loại giảng bài như này, nhóc dâʍ đãиɠ như Chu Nguyên chắc hẳn là rất thích, nói không chừng còn sẽ khóc lóc kêu cậu ấy dạy thêm mấy lần, khi đó cậu ấy nhất định sẽ là một thầy giáo vô cùng có trách nhiệm, bắn cho bụng nhỏ của bé cưng đó phình lên.
Thật ra lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy Chu Nguyên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, mặc dù cậu ấy luôn dùng sự dịu dàng để đối xử với ngời khác, nhưng gia thế ưu việt, bối cảnh hiển hách đã khiến cho con người bên trong cậu ấy vừa ác liệt vừa lạnh lùng.
Cậu ấy cũng không dễ dàng tháo mặt nạ xuống, đối mặt với loại người hết sức bình thường như Chu Nguyên, cậu ấy cũng không có hứng thú kết bạn xã giao.
Mọi viêc bắt đầu chuyển hướng từ một tuần trước, hôm đó sau khi cậu ấy làm xong trực nhật vào buổi chiều, lúc chuẩn bị đi khỏi nhà về sinh, Lục Tư Niên bỗng nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào, có lẽ do người kia khóc rất đau lòng, nên cũng không chú ý tới có người bước vào nhà vệ sinh, chỉ một mình trốn trong phòng vệ sinh, dùng nước mắt giải tỏa cảm xúc.
"Ư...Tiếng, Tiếng Anh thật là khó...Học không, hức, học không hiểu, huhu...Rất, rất ghét...A..." Người kia nói xong còn khóc nấc lên mấy tiếng, có thể thấy là vô cùng tủi thân.
Lục Tư Niên nghe xong, ồ, là Chu Nguyên nhóc nhà quê mới tới, cậu ấy nhíu nhíu mày, không nghĩ tới nhóc gòm này lại là nhóc mít ướt.
"Hức, ừm...Chu Nguyên...Không khóc...Nghiêm, nghiêm túc học, cậu nhất định có thể hiểu mà..."
Hiểu rồi, thì ra nhóc mít ướt còn biết tự an ủi mình. Lục Tư Niên xấu xa cười cười nhưng vẫn không lên tiếng, Chu Nguyên giống như một con chó vườn nhỏ đang nũng nịu, cứ không ngừng ríu ra ríu rít, tiếng khóc nghẹn ngào tiến thẳng vào màng nhĩ của Lục Tư Niên, khiến dưới háng của cậu ấy không ngừng phồng lên, dựng thành một túp lều vải không nhỏ.
Lục Tư Niên nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nguyên, không quá xinh đẹp, làn da màu lúa mạch, một đôi mắt như mắt chó con rủ xuống, đuôi mắt còn hồng hồng, chắc là vẫn còn đang khóc a, thật sự rất yếu ớt.