Chu Nguyên đứng trên bục giảng, mồ hôi lạnh tuôn từ trên trán xuống, mặt của cậu trắng bệch, nhìn chằm chằm vào PPT trên máy vi tính, ấp úng đọc từ tiếng Anh không biết đọc làm sao.
Lông mày của giáo viên tiếng Anh đã cau chặt lại, cô ta không ngờ tới khẩu ngữ của Chu Nguyên lại có thể kém đến mức độ này.
Sau đó dưới sự uốn nắn cách đọc liên tục của giáo viên, Chu Nguyên rốt cuộc cũng khập khiễng đọc xong PPT, rồi vội vã đi xuống bục giảng.
Nền tảng quá kém, thậm chí đến mấy từ đơn đơn giản cũng không phát âm được, giáo viên nói hời hợt mấy câu khiến Chu Nguyên càng cúi đầu thấp hơn, gương mặt vốn đã nhỏ nhắn nay sắp bị cổ áo đồng phục che khuất, lộ ra cái ót cùng một đoạn cần cổ yếu ớt.
Cậu nhóc cảm thấy uể oải vô cùng, sau khi rời nông thôn đến thành phố lớn đi học, cậu luôn luôn không theo kịp tiến độ.
Cậu không quen việc giáo viên tiếng Anh dùng toàn tiếng Anh giảng bài, càng chưa từng làm qua cái báo cáo PPT gì đó, quan điểm mới lạ cũng là thứ mà cậu chưa từng tiếp xúc, cậu ở đây, có một loại cảm giác đau khổ khi đi thuyền trên cạn.
Có lẽ các bạn học đều đang chế giễu cậu, Chu Nguyên cầm chặt bút, làn da màu lúa mạch cũng đã đỏ cả lên, cậu thật sự rất khó chịu, lẫn trông đám người này khiến cậu mãnh liệt có cảm giác bản thân vô cùng hèn mọn.
Một tiết học tiếng Anh khó chịu mơ màng kết thúc trong ánh nắng xế chiều, Chu Nguyên cũng không nghỉ ngơi, chỉ là ngựa không ngừng vó* lấy ra notebook được gắn liền trên lớp rồi nhỏ giọng đọc từ đơn, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra bộ dạng như trò hề của mình.
(*)Ngựa không ngừng vó: ý chỉ người siêng năng, luôn cần cù tiến về phía trước.
Chu Nguyên sụt sịt cái mũi, hốc mắt lập tức đỏ lên, cậu sợ người khác phát hiện bản thân đã thành một nửa đàn ông rồi còn thích khóc nhè, cậu che giấu, lén lút dùng mu bàn tay quẹt quẹt nước mắt đang rơi xuống, nhưng chóp mũi đỏ bừng đã bán đứng cậu, còn liên lụy đến bờ môi cũng đỏ lên ướŧ áŧ.
Bạn học nhỏ từ nông thôn đến có thần kinh thô cũng không biết có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm.
Lục Tư Niên đang lặng yên ở vị trí chệch về phía sau nhìn cậu chòng chọc, nhìn cậu lén lút lau đi nước mắt của mình, chóp mũi và đôi môi đã trở nên đỏ tươi, mặc dù cách một lối đi nhỏ, Lục Tư Niên vẫn nhìn thấy rất rõ đám lông mi ướt sũng của Chu Nguyên, nó đang xen kẽ đắp lên đôi mắt tròn trịa của nhóc nhà quê.
Vừa dâʍ đãиɠ vừa đáng yêu, Lục Tư Niên đã nghĩ như thế, mí mắt cậu ấy khẽ chớp xuống, thu lại ánh mắt si mê.