Có những lúc mặc dù biết rõ lời Lan Tuỳ nói là cố ý muốn gây chiến, ly gián, nhưng vẫn khiến người ta mắc bẫy.
Lan Tùy mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng như băng bỗng tan chảy, đôi mắt hẹp dài có vài phần ngả ngớn: "Tôi không nói dối những người phụ nữ xinh đẹp."
Huyết Tộc xinh đẹp kia dùng ngón trỏ quấn lấy tóc mình, khẽ cười, che miệng nói: "Anh đúng là biết nói chuyện thật đấy."
Dịch Thần Dạ trải những lá bài trên tay lên bàn, rút ra hai lá bài lớn nhất trong số đó, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, xáo bài trên tay.
Tiếng lá bài "rào rào" vang lên.
Hắn phát hiện ra, ai Lan Tuỳ cũng có thể khen ngợi được.
"Đúng là đẹp trai." Huyết Tộc kia nói: "Hợp khẩu vị của tôi, Dịch tổng, hay là tặng anh ấy cho tôi đi."
"Tặng cho cô?" Dịch Thần Dạ nhếch môi: "Cô lấy gì đổi?"
Lá bài rơi vãi khắp nơi, Dịch Thần Dạ dang rộng hai cánh tay, đặt lên mép ghế sofa, đôi mắt ôn hòa nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
"Ngài muốn gì? Nói thẳng đi." Huyết Tộc kia nói.
Dịch Thần Dạ dùng đầu ngón tay gõ lên ghế sofa, nói: "Còn phải xem ý kiến của quản gia nhà tôi đã."
"Nếu Dịch tổng muốn tặng tôi cho người khác, tôi sẽ rất đau lòng." Lan Tùy hơi cúi người, mái tóc đen trước trán rũ xuống, trông hơi lộn xộn, đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng rất tuấn mỹ, anh nói, "Nhưng nếu đó là quyết định của ngài, tôi cũng sẽ nghe theo."
"Quản gia của tôi đã giận tôi rồi, Bối tiểu thư, chuyện này thôi đi vậy." Dịch Thần Dạ ôn hòa cười nói.
Bề ngoài của Dịch Thần Dạ trông có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng không có Huyết Tộc nào dám coi thường hắn, hắn xuất hiện trong giới của họ chưa đầy một năm, nhưng đã đứng vững gót chân, chưa có ai được thấy hắn thực sự ra tay nên cũng không rõ hắn lợi hại đến mức nào, chỉ biết Dịch Thần Dạ đã từng giải phóng khí thế hai ba lần, mạnh đến mức đủ khiến các Huyết Tộc khác rùng mình.
Hắn rất mạnh, nghe nói là huyết thống của Công Tước.
Những Huyết Tộc từng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, từng có mâu thuẫn với hắn, sau này đều mất tích không dấu vết.
"Quản gia của ngài không nói như vậy." Bối Nghê nói.
"Cô không hiểu." Dịch Thần Dạ vươn tay nắm lấy tay Lan Tùy, kéo về phía trước, Lan Tùy vòng hai tay qua vai hắn, dùng tư thế ôm hắn từ phía sau, cúi người, ngực áp vào thành ghế sofa.
Dịch Thần Dạ dùng tay kia giữ gáy Lan Tùy, hơi ngẩng cằm, khép hờ mắt nhìn Bối Nghê: "Mồm nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, cô từng nghe chưa?"
Khoảng cách quá gần, hắn lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ngon miệng kia.
Dịch Thần Dạ dùng đầu lưỡi liếʍ răng nanh.
Muốn cắn đứt động mạch chủ của anh, muốn...
Sống mũi cao thẳng lướt qua làn da của Lan Tuỳ, hơi thở phả vào người anh, Lan Tùy cảm thấy khoảnh khắc nguy hiểm đang dần ập đến, anh thuận thế chống tay giữ lấy cằm Dịch Thần Dạ, tránh việc hắn đột nhiên mất kiểm soát mà tiến đến gần hơn, trong mắt người khác nhìn qua, chính là cảnh anh đang tình tứ nâng mặt Dịch Thần Dạ lên.
"Xem ra Dịch tổng vẫn không nỡ xa tôi."
Chỉ có Dịch Thần Dạ biết, anh đang cảnh giác với hắn.
Quản gia thực sự... nổi giận rồi sao.
Cảnh tượng tán tỉnh nhau như đang ở chốn không người của hai tên này khiến người khác không chen vào được.
"Được rồi, Bối Nghê, mẹ kiếp, cô đừng cứ thấy người đẹp trai là tin người ta." Một huyết tộc cáu kỉnh nói: "Cô nhìn xem tên đó có giống người tốt không!?"
Lan Tùy đẩy đẩy mắt kính, độ cong trên môi vẫn không đổi: "Tôi không giống người tốt, nhưng tôi là người tốt.”
Trình Cảnh thấy nhóm Huyết Tộc vẫn có ra vẻ bực bội khó chịu, nhưng đã bình tĩnh hơn vừa nãy, hơn nữa lời Lan Tùy nói cũng khá hợp lý, tóm lại là bầu không khí đã được ổn định nên hắn ta cũng xen vào một câu.
"Ừm..." Hắn ta chống cằm ngồi một bên, chớp chớp mắt: "Em cũng thấy cục cưng của em là người tốt, em tin anh."
Có phải người tốt hay không không quan trọng.
Yết hầu Dịch Thần Dạ lăn lộn mấy vòng, liếc nhìn về phía Trình Cảnh, ánh mắt hờ hững nhưng lại ẩn chứa sức uy hϊếp, Trình Cảnh cứng người, thẳng lưng đối mặt với hắn.
"Tôi nói sai chỗ nào sao?" Trình Cảnh hỏi.
Dịch Thần Dạ: "Cậu quá quan tâm đến người của tôi rồi đấy."
Lý do khó chịu này rất chính đáng.
"Anh có phải hiểu lầm gì không?" Trình Cảnh nhìn Lan Tùy: "Tôi và quản gia Lan Tùy chỉ là bạn tốt thôi."
"Bạn tốt..." Dịch Thần Dạ lẩm bẩm ba chữ này.
Lan Tùy cảm thấy bàn tay nắm lấy mình đang dùng sức, thầm mắng Trình Cảnh là tên khốn.
"Trình tiên sinh có nghệ thuật pha trà không tệ." Lan Tùy nhàn nhạt nói.
Trình Cảnh: "Anh muốn uống trà sao? Em có thể học."
Dịch Thần Dạ khẽ cười.
"Cười cái gì?" Trình Cảnh trừng mắt nhìn hắn.
"Không có gì." Tâm trạng Dịch Thần Dạ đột nhiên tốt lên: "Tôi khuyên cậu nên học cách pha trà xanh.”
Lan Tùy vùng tay một cái, Dịch Thần Dạ buông anh ra, Lan Tùy đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo, không nói gì nữa.
Trình Cảnh luôn cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục, nheo mắt nhìn Dịch Thần Dạ, Dịch Thần Dạ vẫn luôn bình thản, trên mặt đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa lễ độ.
Lam Tùy giãy giụa cổ tay, Dịch Thần Dạ buông tay, Lam Tùy đứng thẳng dậy, chỉnh lại cổ áo, không nói gì nữa.
Bên kia, mấy tên Huyết Tộc đang bàn bạc cách xử lý sự việc lần này, Dịch Thần Dạ và Trình Cảnh thì đang đối đầu nhau.
"Ý của anh là gì?" Trình Cảnh hỏi.
"Không có ý gì cả."
"Có gì thì nói thẳng."
"Từ nãy giờ tôi có nói gì đâu." Dịch Thần Dạ nói: "Đừng nhạy cảm như thế."
Bầu không khí giữa cả hai vô cùng căng thẳng.
Trình Cảnh đột nhiên cầm một lá bài trên bàn, ném về phía Dịch Thần Dạ, lá bài phát ra tiếng động sắc bén trong không khí, Dịch Thần Dạ nghiêng đầu né tránh lá bài, nhưng Lan Tùy đứng sau hắn thì không may mắn như vậy.
Tiếng gió rít qua tai, cắt đứt một lọn tóc đen, lá bài găm vào góc tường.
"Rắc"
Gọng kính bên trái của Lam Tùy bị gãy, dưới khóe mắt xuất hiện một vệt máu.
Không khí trong nháy mắt đông cứng lại.
Lan Tùy tháo chiếc kính sắp rơi khỏi sống mũi, mặt cắt ngang của gọng kính rất gọn gàng.
Cả căn phòng nhất thời yên ắng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đôi mắt lấp lánh ánh xanh lục của mấy Huyết Tộc đồng loạt hướng về phía Lan Tùy.
Tình hình trở nên tồi tệ.
Lan Tùy im lặng quét mắt nhìn quanh phòng, tim đập nhanh hơn bình thường. Anh mím môi, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Huyết Tộc có ham muốn mãnh liệt với máu. Việc bị thương trước mặt bọn họ là một điều vô cùng nguy hiểm, rất dễ khiến bọn họ mất kiểm soát. Huống chi là trong hoàn cảnh tồi tệ như bây giờ.