Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 13:

Môi trường kín mít, cộng thêm tâm trạng bất ổn của những Huyết Tộc đang có mặt.

Ánh mắt Lan Tùy đảo một vòng, dừng lại trên người Dịch Thần Dạ.

Dịch Thần Dạ nhìn thấy vết máu trên mặt anh, trong mắt lóe lên tia sáng u ám, yết hầu trượt lên xuống vài lần.

Lam Tùy liếc nhìn khoảng cách giữa anh và cửa ra vào, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Không ổn.

Anh nhìn sang phía Trình Cảnh.

Mắt Trình Cảnh sáng rực, liếʍ môi.

Lần này chảy máu, mùi vị đó mới rõ ràng.

Quả nhiên, mùi vị khác biệt, lần trước không phải ảo giác của hắn ta.

Ánh sáng trước mặt Lan Tùy bỗng chốc bị che khuất, Dịch Thần Dạ đứng dậy, cởi bộ vest trên người, ném lên đầu Lan Tùy: "Các vị, hôm nay tạm thời đến đây thôi.!”

Bộ vest trượt xuống, Lan Tùy nhanh chóng phản ứng, dùng phần tay áo lau vết máu trên mặt, quấn bộ vest quanh đầu, che đi nửa khuôn mặt.

"Xin phép." Dịch Thần Dạ nắm lấy cổ tay anh, bước vội ra cửa.

Ngay khi sắp bước ra khỏi cửa, Lan Tùy nghe thấy tiếng gió sau lưng, Dịch Thần Dạ khựng lại, anh chưa kịp quay đầu đã nghe một tiếng nổ "ầm" vang dội, khi bước qua ngưỡng cửa, Lan Tùy nhìn thấy những vết nứt như mạng nhện trên tường, và một cơ thể vặn vẹo.

Đó là một trong những thành viên Huyết Tộc mà anh vừa gặp.

Không ai cản đường họ nữa.

Dịch Thần Dạ túm cổ tay Lan Tùy, nhét anh vào ghế sau, "bịch" một tiếng đóng cửa xe, leo lên ghế lái, mở tất cả cửa sổ trên xe ra sau đó đạp ga.

Chiếc xe lao ra khỏi gara, tiếng bánh xe rít lên chói tai.

Lan Tùy cởi bộ vest ra, với trạng thái hiện tại, Dịch Thần Dạ không nên lái xe.

Tuy nhiên, anh cũng không có lựa chọn nào khác, đành phải bám chặt tay vịn, rồi... cầu nguyện.

Đèn đỏ.

Chiếc xe phanh gấp, Lan Tùy ngả người về phía trước.

Dịch Thần Dạ nhìn anh qua kính chiếu hậu, đôi mắt xanh biếc như đại dương, sâu thẳm không thấy đáy. Lan Tùy và anh đối diện trong gương, Dịch Thần Dạ nhàn nhạt dời mắt đi.

Đèn xanh đã được 5 giây, Dịch Thần Dạ vẫn chưa nhấn ga.

"Đèn xanh rồi." Lan Tùy lên tiếng.

Dịch Thần Dạ như bừng tỉnh, đạp ga.

Cả quãng đường suôn sẻ, đến biệt thự, Dịch Thần Dạ trực tiếp xuống xe, chìa khoá còn để nguyên trong xe, Lan Tùy thở phào nhẹ nhõm, tháo dây an toàn, xuống xe lái xe vào gara.

"Quản gia Lan Tuỳ." Nữ hầu gái ở cửa chào hỏi: "Hoa ở sân sau đã được trồng xong."

Lan Tùy gật đầu: "Cảm ơn."

"Vết thương trên mặt anh là sao vậy?" Nữ hầu gái kinh ngạc.

"Làm phiền... mang hộp dụng cụ y tế đến cho tôi." Lan Tùy nói.

“Vâng ạ."

Đèn nhà vệ sinh bật sáng, bên bồn rửa mặt, Lam Tùy soi gương, dùng tăm bông lau sạch vết máu trên mặt, da thịt lúc này mới đau nhói, vết thương không nông, kéo dài từ gò má đến khóe mắt.

Anh dán một miếng băng cá nhân lên.

Đêm đó, Lan Tùy biết điều không đi lại trước mặt Dịch Thần Dạ, chỉ để người hầu trong nhà đưa đồ qua, người hầu nói rằng Dịch Thần Dạ đã dùng một ít đồ uống, sau đó bảo bọn họ đừng làm phiền.

Lan Tùy nghe xong, bảo người hầu đi nghỉ ngơi trước.

Đêm buông xuống, bầu trời không có nhiều sao, dày đặc như phủ một lớp sương mù, Lan Tùy tắm rửa, trước khi ngủ anh soi gương trong phòng, cẩn thận vệ sinh lại vết thương.

Hôm nay mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thần kinh căng thẳng của anh đến tận bây giờ mới được thả lỏng, và khi thả lỏng, thứ ập đến là sự mệt mỏi.

Người đàn ông trong gương mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, cổ áo chữ V để lộ xương quai xanh, trên cổ có một nốt ruồi đen gợi cảm, khi anh quay người, cặp mắt kính lại được đặt trên sống mũi.

Nửa đêm, bầu trời bên ngoài tối đen, trong căn phòng kéo kín rèm cửa, ổ khóa cửa nhẹ nhàng bị vặn, một bóng người xuất hiện, lặng lẽ đi vào, đứng bên giường, vài giây sau, người nọ trèo lên giường.

Lan Tùy bị đánh thức bởi cảm giác ẩm ướt trên mặt.

Hàng mi anh run rẩy, vừa mở mắt ra đã thấy đôi môi mỏng xinh đẹp lao tới, dán vào vị trí dưới mắt anh, nhẹ nhàng mυ'ŧ một cái, đầu lưỡi còn liếʍ liếʍ.

Tim Lan Tùy đập thót một cái, khẽ chửi một tiếng, khuỷu tay chống dưới cổ người nọ.

Đối phương thấy anh giãy giụa, hành động vốn ôn hòa bỗng trở nên hung dữ, nắm lấy cổ tay anh ấn anh xuống giường, banh đầu gối, cách tấm chăn mềm mại chặn người Lan Tuỳ xuống, nhe hàm răng nhọn hoắt lao vào anh.

Lan Tùy giơ tay lên đỡ, cảm thấy làn da cánh tay chạm vào hàm răng sắc nhọn của người nọ, anh cong chân giãy giụa, người nọ cúi đầu cắn thủng da cánh tay anh nhưng lại đột nhiên ngẩn người.

Lam Tùy nhân lúc người nọ hoảng hốt, lật người đè đối phương xuống, tay kia giữ chặt cằm người nọ, ép đối phương mở miệng, anh nhanh chóng xuống giường, người trên giường cũng nhanh chóng túm lấy anh, kéo anh trở lại giường.

Lam Tùy thầm chửi một tiếng.

"Dịch tổng?" Anh thở hổn hển.

Dịch Thần Dạ sửng sốt một chút, ngồi sau anh, nhếch môi cười, đôi mắt dưới ánh sáng mờ ảo ánh lên màu đỏ thẫm khát máu: "Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì tốt."

Hắn bóp cổ Lan Tùy, tay kia nắm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu liếʍ vết thương do hắn vừa cắn.

"Ngọt thật." Dịch Thần Dạ nói: "Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh."

Lam Tùy có thể cảm nhận được, khi hắn nói "gϊếŧ anh", trong khoảnh khắc đó có sát ý thoảng qua.

Anh không giãy giụa nữa.

Nhìn Dịch Thần Dạ say mê mυ'ŧ vết thương, anh cảm thấy hắn có chút khác biệt so với ngày thường.

"Cậu thích mùi vị này sao?" Anh bình tĩnh lại, thăm dò hỏi.

Dịch Thần Dạ tranh thủ nhìn anh, không trả lời.

Vết thương của Lan Tùy lại rách ra, không kịp trở tay, anh đau đớn rên lên,:"Tiết kiệm một chút đi, cậu cũng không muốn ăn một bữa no nê, sau này không ăn được nữa chứ?"

Dịch Thần Dạ dường như thấy anh nói có lý, môi hơi rời khỏi vết thương trên cánh tay anh, răng nanh sắc nhọn lộ ra ở ngay môi dưới, cánh môi đỏ thẫm, còn dính chút máu, bị hắn thè lưỡi cuốn vào.

Bóng đêm tĩnh lặng càng thêm áp lực khiến Lan Tùy căng thẳng.

"Mùi vị của anh rất ngon." Dịch Thần Dạ nâng cằm anh lên, bụng ngón tay xoa cằm anh: "Giao dịch với tôi, thế nào?"

Lan Tùy không lên tiếng.

Dịch Thần Dạ: "Anh để tôi uống máu của anh, anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh…Tiền? Công ty? Chỉ cần anh nói..."

Hắn cúi xuống, khẽ ngửi ngửi: "Tôi sẽ đáp ứng hết."

Trên người hắn tỏa ra một mùi nguy hiểm nồng nặc.

Giống như một ác quỷ đang dụ dỗ các tín đồ lạc lối.

...

Sáng sớm hôm sau, Lan Tùy tỉnh dậy, nhìn mình trong gương, vết thương dưới khóe mắt đã không còn dấu vết, sau khi Huyết Tộc hút máu, nơi bị liếʍ sẽ lành rất nhanh.

Anh kéo tay áo lên, trên cánh tay chỉ còn lại vết răng cưa nông.

Anh xuống lầu, gọi người hầu đang dọn dẹp vệ sinh.

"Quản gia Lan Tùy, sao vậy?" Người hầu gái hỏi.

Lan Tùy: "Đi mua ít tỏi về."

"Tỏi?"

"Ừ."

Người hầu gái cũng không hỏi nhiều, chỉ lẩm bẩm, nhà này vốn không ăn tỏi, sao tự nhiên giờ lại mua tỏi?

Hôm nay Dịch Thần Dạ dậy muộn, hắn vừa xuống lầu đã thấy hầu gái đứng ở cửa bếp, không lâu sau, một bóng người bưng đĩa thức ăn đi ra.

“Hửm?" Dịch Thần Dạ tỏ ra nghi hoặc.

Lan Tùy nở nụ cười hiền hòa: "Dịch tổng, ngài dậy đúng lúc vậy, đến giờ ăn sáng rồi."

Dịch Thần Dạ có chút tò mò: "Hôm nay anh nấu cơm?"

Lan Tùy: "Vâng, hy vọng hợp khẩu vị của ngài."

Dịch Thần Dạ: "Hôm nay tâm trạng anh tốt nhỉ."

"Rất tốt." Lan Tùy nói.

"Không ngờ anh còn biết nấu ăn, trước đây anh chưa từng vào bếp." Dịch Thần Dạ nói.

Lan Tùy: "Tôi biết rất nhiều thứ, nói ra sẽ dọa ngài sợ."

Dịch Thần Dạ cười khẽ một tiếng, ngồi xuống bàn, nụ cười ôn hòa trên môi cứng đờ.

Trên bàn có rất nhiều món ăn…

Tôm xào tỏi, đậu phụ tỏi, cá hồi sốt tỏi.

Một bàn tiệc toàn tỏi.