Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 10: Tiệc tỏi

Lan Tùy kẹt giữa hai người, nghe bên trái chửi một câu thối, bên phải cũng chửi một câu hôi, nhướng mày hỏi: "Hay là hai người ngồi chung một chỗ nói chuyện đi?"

Dịch Thần Dạ: "Thôi đi, sẽ bị ám mùi chết."

Trình Cảnh: "Ai muốn ngồi chung với anh ta."

Hai người đồng thanh.

Có lẽ ở một số khía cạnh nào đó, Huyết Tộc vẫn có sự ăn ý độc đáo, ví dụ như chán ghét lẫn nhau.

Trước chỗ ngồi có một cái bàn dài, trên bàn bày đầy đồ ăn nhẹ.

Lan Tùy ăn bánh quy nhỏ bên cạnh, chống cằm nhìn lên sân khấu, anh nhớ trong nguyên tác có một tình tiết như vậy, Lan Tùy nhìn đồng hồ, từ sáu giờ chiều đến giờ đã qua hơn một tiếng rồi, khoảng hai mươi phút nữa, buổi đấu giá này sẽ bị dẹp bỏ.

Người tố cáo, đang ngồi bên tay trái anh.

…Dịch Thần Dạ.

Trong nguyên tác, người quản gia là anh đây không hề xuất hiện ở buổi đấu giá.

Lan Tùy liếc mắt nhìn xung quanh.

Huyết Tộc dưới khán đài đang trả giá cho Huyết Nô trên sân khấu, bầu không khí tràn ngập hơi thở tanh tưởi.

Lan Tùy dùng ngón tay vuốt ve mặt đồng hồ, nheo mắt lại.

Anh cứ có dự cảm không lành, là sao nhỉ…

"Ăn ngon không?" Dịch Thần Dạ quay người hỏi, ánh mắt nhìn vào đống bánh quy nhỏ bên cạnh anh.

"Cũng tạm." Lan Tùy nói: "Ngài muốn thử không?"

Lan Tùy cầm một cái bánh quy, đưa đến bên môi hắn: "Thử xem?"

Mắt Dịch Thần Dạ khẽ động, vài giây sau, hắn hé môi, ăn miếng bánh quy đó, "Khá ngon."

Hắn cũng lấy một chiếc bánh quy vị trà xanh, đưa đến bên môi Lan Tùy, Lan Tùy há miệng ăn, Dịch Thần Dạ đột nhiên nổi lên hứng thú, lại lấy một chiếc bánh quy vị dâu tây màu hồng, Lan Tùy cũng ăn, Dịch Thần Dạ lại muốn đưa tay ra, Lan Tùy đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay hắn.

"Tôi no rồi."

"Được rồi." Dịch Thần Dạ hơi tiếc nuối thu tay lại, dùng khăn giấy ướt lau tay.

Hắn trông như một Huyết Tộc bình thường đến tham dự buổi đấu giá, không có một chút sơ hở nào, thậm chí còn có tâm trạng nhàn nhã ăn bánh quy với anh.

Bên kia, Trình Cảnh có chút không cam lòng.

"Lan Tùy, lâu rồi không gặp, anh không nhớ em sao?"

Hắn ta không hề hạ giọng, Dịch Thần Dạ bên cạnh nghe rõ mồn một, hắn cũng nghiêng đầu nhìn Lan Tùy, muốn xem anh trả lời thế nào.

Trình Cảnh đang chơi khăm anh.

Anh có nói như thế nào thì nó cũng không phải là một câu trả lời hay.

"Trình tiên sinh, xin tự trọng." Lan Tùy nói, "Đừng để mọi người hiểu lầm."

Ai sẽ "hiểu lầm" thì không cần nói cũng biết.

"Lẽ nào Dịch tổng còn hạn chế cấp dưới kết bạn sao?” Trình Cảnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ Dịch Thần Dạ, bắt đầu soi mói: "Lan Tùy, ông chủ của anh không được tốt lắm, hay là theo em đi, em đảm bảo sẽ đối xử tốt với anh."

"Tìm sếp chứ không phải tìm vợ." Lan Tùy lại liếc nhìn Dịch Thần Dạ: "Hơn nữa, tôi đối với Dịch tổng một lòng trung thành, ngài ấy là... chủ nhân của tôi."

Miệng gọi là chủ nhân, nhưng ngữ khí lại vô cùng tùy tiện, có vẻ không coi hắn ra gì.

Hai chữ "chủ nhân" quanh quẩn nơi môi lưỡi anh, mang theo một cảm giác khác thường, Dịch Thần Dạ khựng lại.

"Đúng không?" Lan Tùy nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên.

Dịch Thần Dạ bỗng bật cười nhẹ.

Lời này cũng không sai, nhưng từ rất lâu trước đây, "chủ nhân" đã được đổi thành "lão gia", Lan Tùy quen gọi anh là "Dịch tổng" hơn.

"Anh suy nghĩ kỹ lại đi." Trình Cảnh chả ngại ngùng gì, công khai, thẳng thắn nói xấu Dịch Thần Dạ: "Đi theo một chủ nhân như vậy không phải là một lựa chọn sáng suốt, đến lúc quan trọng, anh ta sẽ đẩy anh ra, mặt người dạ thú..."

"Vậy cậu làm sao biết..." Lan Tùy nói: "Tôi không như vậy chứ."

Trình Cảnh sửng sốt một chút, cười hì hì nói: "Không, anh thơm như vậy, sao có thể giống anh ta được."

Dịch Thần Dạ: "Cút xa người của tôi ra."

Trình Cảnh: "Anh yêu à, nếu hối hận, lúc nào cũng có thể đến với em, em chờ anh nhé."

Dịch Thần Dạ: "Sẽ không có ngày đó."

"Ai mà biết được." Trình Cảnh nói.

"Nếu thực sự nhàn rỗi, hai người có thể ăn chút đồ ăn nhẹ." Lan Tùy đứng ngoài quan sát nói: "Hương vị cũng không tệ."

Hai Huyết Tộc, một người khịt mũi, một người hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Thời gian xảy ra sự việc càng gần, Huyết Tộc có mặt tại hiện trường càng cuồng nhiệt, không khí dần dần lên đến cao trào, các Huyết Tộc ở đây ít nhiều đều giơ bảng lên để đấu giá Huyết Nô, Huyết Nô trên bục cũng đã tăng thêm một người nữa, số lượng đấu giá từ một trở thành hai.

Hầu hết những Huyết Tộc sở hữu dòng máu cao quý đều không thiếu tiền, họ sống lâu, tích lũy qua từng thế hệ, danh vọng, của cải, về cơ bản đều chất đầy kho. Trong Huyết Tộc, để quyết định địa vị cao thấp phải dựa vào sự áp chế của huyết thống.

Dịch Thần Dạ khoanh tay, ngón cái xoa mu bàn tay, không nói một lời, Lan Tùy ở chung với hắn mấy ngày, biết hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, hơi thở cũng trầm xuống, anh liếc nhìn đồng hồ.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, Lan Tùy liếc thấy ở góc bên cạnh, có người vội vàng chạy vào hội trường báo cáo gì đó với người phụ trách, các Huyết Tộc nhiệt tình có mặt tại hiện trường vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Một bóng đen cúi người đi đến trước mặt Trình Cảnh, cúi đầu nói gì đó bên tai hắn ta, giọng nói quá nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng động ồn ào của Huyết Tộc xung quanh nhấn chìm.

Trình Cảnh đứng dậy rời đi.

Bên phải Lan Tùy trống không.