Dịch Thần Dạ: “…”
Thật sự là có chuyện này.
Chỉ là… Dịch Thần Dạ nhìn qua sườn mặt Lan Tuỳ, anh thong dong đứng ở đó, mặt nạ che nửa khuôn mặt, không nhìn thấy cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh rơi vào một vài người nào đó, tạo nên cảm giác sống động.
Lịch sự lại bí ẩn, hai loại tính cách đặc biệt rơi trên người anh được thể hiện vô cùng rõ nét, nói văn vẻ một chút thì là tên lưu manh lịch thiệp, nhưng sẽ không khiến người ta cảm nhận được sự lưu manh ác ý đùa giỡn người khác.
Cân bằng mọi thứ một cách hoàn hảo, Lan Tùy dường như biết cách làm thế nào để không khiến hắn tức giận.
Quản gia này của hắn, từ sau đêm hôm đó cách đây vài ngày, đã bắt đầu thay đổi, ngay cả trong công việc, anh cũng bắt đầu công tư phân minh, không còn che giấu tâm tư riêng.
Hơn nữa…
Mùi vị.
Lan Tùy dùng nước hoa dành cho nam, mùi hương nhẹ nhàng tao nhã, che phủ mùi hương vốn có của anh, hắn nghe thấy Lan Tùy nói: “Hắn là người sao?”
Dịch Thần Dạ mất một lúc mới phản ứng kịp, anh đang nói tới người mẫu nam kia: “Làm sao lại biết?”
“Màu da.” Lan Tùy nói.
“Ừm, không sai.”
“Người cũng có thể vào, chỉ cần là người do Huyết Tộc mang vào… Giống như anh.” Dịch Thần Dạ hạ thấp giọng, ở bên tai anh nói: “Cho nên, anh phải cẩn thận, có vài tên, rất tàn nhẫn.”
Hội đấu giá rất nhanh được khai mạc, mọi người tiến vào hội trường, Dịch Thần Dạ ngồi ở hàng ghế thứ nhất, Lan Tùy ngồi bên cạnh hắn, không bao lâu sau, bên tay phải cũng có người ngồi xuống.
Người nọ mang một cái mặt nạ trắng che toàn bộ khuôn mặt, trên mặt nạ còn trang trí hai má hồng đỏ ửng, nhìn rất buồn cười, Lan Tùy nhìn thấy màu tóc vàng thì hơi khựng lại.
Không cần nhìn mặt, Lan Tùy cũng biết đối phương là ai.
Từ khí đến hội đấu giá, anh đã biết nhất định sẽ đυ.ng mặt Trình Cảnh.
Đối phương cũng nghiêng đầu sang nhìn anh, hình như đang mỉm cười.
Đèn trong hội trường tối đi, chỉ chừa lại ánh đèn trên bục, người chủ trị đi lên, cũng mang mặt nạ che mặt, anh ta cầm microphone nói mấy câu, bắt đầu giới thiệu hội đấu giá hôm nay.
Đồ được đấu giá đầu tiên, là một cái vòng cổ ngọc lục bảo, cái thứ hai là đồng hồ, thứ ba là nhẫn…
Giai đoạn đầu tiên của hội đấu giá chỉ có vài người hứng thú.
Tay Lan Tùy đặt lên ghế bên cạnh, bỗng nhiên đầu ngón tay cảm giác bị chạm vào, anh rũ mắt nhìn thoáng qua, phía bên phải là một người đàn ông tóc vàng đυ.ng vào tay anh, vài giây sau, cả bàn tay đều đặt lên tay anh, Lan Tùy rút tay về.
“Sao vậy?” ở bên trái Dịch Thần Dạ hỏi anh.
Lan Tùy: “Không có chuyện gì, tôi đi vào phòng vệ sinh một lát.”
Anh vừa tính đứng lên, đã bị Dịch Thần Dạ nắm lấy cổ tay, Dịch Thần Dạ thấp giọng nói: “Chỗ này khắp nơi đều là Huyết Tộc, đừng chạy lung tung, nếu không…”
Trên đài bỗng tối sầm xuống, lan Tùy ngồi trở về, trên dài lần nữa sáng đèn, ở trên có thêm một cái l*иg sắt, có một vật gì đó bị bóng tối che phủ.
“Thì sẽ giống như hắn vậy.” Dịch Thần Dạ nói nốt nửa câu sau.
“Món thứ mười…” trên đài người chủ trì vung tay lên.
Vải trên l*иg vén lên, l*иg sắt lộ ra một người đàn ông gầy yếu đang ngồi, cuộn tròn vào một góc của l*иg sắt, dưới đài trở nên ầm ĩ, dường như lúc này, bữa tiệc chính mới thật sự bắt đầu.
Lan Tùy nhìn người đàn ông trong l*иg sắt, đè chặt khớp xương ngón trỏ, môi mỏng mấp máy, đôi mắt sau tròng kính lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, anh nghe thấy vài tiếng kêu sợ hãi, đến từ những con người trà trộn trong đám Huyết Tộc.
“Hắn ta có lẽ từng là một Huyết Nô.” Dịch Thần Dạ nói: “Mặc dù việc Huyết Nô bị cấm, nhưng luôn có những kẻ bị cám dỗ, thậm chí họ có thể bán con của mình, nô ɭệ máu bị chán ghét, kết cục sẽ như vậy.”
“Đáng thương thật đấy.” Dịch Thần Dạ thở dài.
Phía dưới đã bắt đầu đấu giá, Lan Tùy đè chặt khớp xương khớp tay, một chút lại một chút.
“Muốn cứu hắn sao?” Bên tai anh truyền đến một âm thanh khác.
Lan Tùy hơi nghiêng đầu, người đàn ông bên phải nghiêng người cười hì hì nói: “Em giúp cục cưng mua hắn nhé?”
Dịch Thần Dạ bên trai cũng nghiêng đầu qua, dường như cuối cùng đã chú ý đến người bên phải Lan Tùy: “Hắn ta là ai?”
“Không quen biết.” Lan Tùy nói.
“Thật quá đáng.” Người đàn ông tóc vàng ấm ức nói: “Rõ ràng mấy ngày trước vừa gặp, bây giờ lại nói không quen biết người ta.”
“Tiên sinh, mọi người đều mang mặt nạ, ai có thể chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.” Lan Tùy nói: “Đúng không, Dịch tổng.”
Dịch Thần Dạ: “...”
“Thì ra là Dịch tổng, tôi nói này, mùi vẫn hôi như cũ.” Trình Cảnh nhấn mạnh vào chữ “Hôi.” kia
Hắn ta vậy dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Dịch Thần Dạ bởi vì nơi này không phải địa bàn của Dịch Thần Dạ, ở bên ngoài các Huyết Tộc thường không xảy ra tranh đấu, nếu ở địa bàn của đối phương mà đánh nhau chết người đều phải tự chịu trách nhiệm.
Giọng nói của Dịch Thần Dạ cũng rất dịu dàng mà thăm hỏi: “Anh cũng rất hôi.”
*****************
Tác giả có lời muốn nói: Công là Lan Tùy, thụ là Dịch Thần Dạ, đừng nhầm nha ~