Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 8:

Lan Tùy: “...Sắp khỏi rồi”

Dịch Thần Dạ liếʍ dôi môi đỏ thẫm.

Lan Tùy xoa bóp cho hắn, Dịch Thần Dạ không nói chuyện, Lan Tùy cũng tận tâm tập trung thực hiện công việc, mãi đến khi xoa đến bả vai, cổ tay của anh bị chặn lại, lôi về phía trước, cả cơ thể Lan Tùy nghiêng về phía trước, nước bắn lên người anh, áo sơ mi trên người anh ướt đẫm, dính vào da thịt.

Người đàn ông vĩnh viễn luôn gài nút trên cùng của áo sơ mi, cảnh tượng này, giống như bị vấy bẩn.

Dịch Dạ Thần ngẩng đầu thấy quai hàm bên dưới, hắn quay đầu đi, chóp mũi chạm vào cổ tay của Lan Tùy, khẽ hít sâu một hơi.

Lan Tùy hơi rụt tay lại, rồi dễ dàng rút trở về: “Dịch tổng…”

“Xin lỗi.” Dịch Thần Dạ mỉm cười: “Đêm nay có hơi thất lễ.”

“Không sao.” Lan Tùy nói.

“Tay anh thật đẹp.” Dịch Thần Dạ nói.

Lan Tùy: “Nếu cậu muốn cái khác, tôi có lẽ sẽ thỏa mãn được ngài.”

“Như là?”

“Một trận ân ái cuồng nhiệt.” Lan Tùy nói.

Huyết Tộc muốn hút máu một người, có hai loại trường hợp, một là bởi vì muốn ăn - đói bụng, hai là bởi vì tìиɧ ɖu͙©, muốn cùng người khác trải nghiệm cảm giác vui sướиɠ.

Trong quá trình hút màu, bọn họ có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tột độ.

Lan Tùy nói như vậy, Dịch Thần Dạ cũng không tức giận: “Anh ra ngoài trước đi.”

Là hắn sai, hay Lan Tùy có lòng phòng bị quá mạnh.

Cửa phòng tắm đóng lại, Lan Tùy toàn thân ướt sũng, anh đi về phòng, sờ soạng mới phát hiện ra mình quên lấy kính, nhưng cũng có kính dự phòng, nên cũng không sao.

Áo sơ mi dính lên người, phác họa ra hình dáng của cơ bắp.

Cổ Lan Tùy bỗng thấy hơi lạnh, cái loại rùng mình khi bị nhớ thương, anh sờ sờ cổ mình.

Đêm qua Trình Cảnh nói mùi vị của anh thay đổi, mỗi Huyết Tộc sẽ cảm nhận vị máu khác nhau, anh không biết Dịch Thần Dạ ngửi được mùi gì, nhưng có thể chắc chắn, mùi vị này đối với hắn có lực hấp dẫn.

Tối hôm qua Trình cảnh không thật sự nghiêm túc động vào anh, lần sau nếu hắn ta hết kiên nhẫn, quả thật là một tồn tại nguy hiểm - Dịch Thần Dạ không đáng tin, nhưng nếu có thể dính mùi hương của hắn, Trình Cảnh cũng không thể tùy tiện động vào anh nữa.

Đây là quy tắc ngầm của Huyết Tộc.

Chỉ là mức độ nguy hiểm của Dịch Thần Dạ không hề thấp hơn Trình Cảnh - thậm chí còn là một kẻ nguy hiểm hơn.

Lan Tùy mau chóng đánh nát ý tưởng này,

Buổi sáng hôm sau, Lan Tùy giúp Dịch Thần Dạ lấy quần áo hôm nay sẽ mặc, tối qua âu phục này đã được ủi phẳng phiu, anh gõ cửa, Dịch Thần Dạ bên trong nói “Đi vào.”

Lan Tùy để quần áo lên giường, duỗi tay thay hắn tháo nút, tay Dịch Thần Dạ đang đặt trên cúc áo khựng lại, không nói gì, hạ tay xuống.

Thật thú vị khi nhìn con mồi từng bước dụ dỗ hắn.

Lan Tùy theo quy cũ mặc quần áo cho hắn, hơi đẩy mắt kính lên, mấp máy môi mỉm cười: “Được rồi… Dịch tổng, vest trên người cậu rất đẹp, hai ngày nữa cần đặt may một bộ mới, lát nữa cần phải đo kích cỡ.”

Dịch Thần Dạ: “Không phải lúc trước mới đo sao?”

Lan Tùy: “Bời vì cậu thường xuyên rèn luyện——”

Ánh mắt anh rơi xuống ngực hắn, áo sơ mi đã che đi vài nơi, không nhìn thấy cái gì: “Nói không chừng, có vài chỗ không còn đúng nữa.”

Dịch Thần Dạ: “...”

Hắn không xác định được, cái nhìn lạnh lùng của quản gia tinh anh nhà hắn đang nhìn chỗ nào, trên vẻ mặt còn mang theo mấy phần nghiền ngẫm.

Biểu cảm trên mặt hắn có chút không kiểm soát được.

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Lan Tùy ngước mắt, khôi phục về bộ dáng quản gia: “Cậui rửa mặt trước, tôi đi ra ngoài.”

Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của Dịch Thần Dạ.

Sau khi được nghỉ một ngày hôm qua, thì hôm nay Lan Tuỳ đã chăm sóc Dịch Thần Dạ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, hai người đến công tay, bên ngoài có ánh nắng mặt trời, anh còn chuẩn bị một chiếc ô đen che nắng cho hắn.

Huyết Tộc không sợ ánh nắng mặt trời, nhưng cũng không thích bị ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Ban ngày anh trợ giúp Dịch Thần Dạ xử lý vài việc của công ty, giữa trưa Dịch Thần Dạ gọi anh vào văn phòng cùng ăn cơm, không giống như ngày đầu tiên nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt kia cũng không hiền lành chút nào.

Hai ngày sau, miệng vết thương trên cổ Lan Tùy lành lại.

Hai ngày này Trình cảnh cũng không đến.

Chiều thứ sáu, vốn có một bữa tiệc, Dịch Thần Dạ nghe anh báo cáo lịch trình, thì nói buổi tối có việc.

“Việc gì?” Lan Tùy hỏi.

Dịch Thần Dạ nhìn đồng hồ xem thời gian, nói: “6 giờ tôi muốn đi xem hội đấu giá.”

“Hội đấu giá sao… Hình như tôi từng nghe qua.” Lan Tùy nói, bất cứ lịch trình nào của Dịch Thần Dạ, từ trước đến nay đều nói trước với Lan Tùy, rồi mới sắp xếp lịch trình sau đó.

Dịch Thần Dạ cog môi, nói: “Lúc trước quên nói với anh, là hội đấu giá nội bộ.”

Hắn nói xong, Lan Tùy nhanh chóng hiểu rõ, bên trong chỉ có huyết tộc bọn họ.

Anh liếc nhìn lịch trình: “Tôi đã biết, tối nay tôi sẽ cử người khác đi dự tiệc."

“Anh cũng đi theo đi.” Dịch Thần Dạ nói.

Lan Tùy: “Được…mà ở đâu?”

Dịch Thần Dạ: “Dưới lòng đất, đường ngầm Bất Quy Lộ.

----

Năm giờ chiều, sắc trời bên ngoài chưa tối hẳn, mặt trời từ phía tây chìm xuống, ánh đỏ bao phủ nửa bầu trời, mang theo thư mời đi vào hội đấu giá, Lan Tùy đi theo sau Dịch Thần Dạ, bên trong chưa bắt đầu, mọi người đều ở ngoài sảnh, uống rượu trò chuyện, tất cả đều đeo mặt nạ, không lộ mặt thật.

Buổi đấu giá lần này có rất nhiều người, không phải là một cuộc hội họp riêng tư, nên mọi người đều cẩn thận một chút.

Lan Tùy bưng chén rượu, nhìn thấy đôi nam nữ đang thân mật, người đàn ông cao lớn lộ ra bàn tay màu lúa mạch, Lan Tùy nhìn nhiều hơn hai cái.

“Đó là nam người mẫu Dĩ Kham, đẹp trai không?” Dịch Thần Dạ cầm một ly chứa chất lỏng màu đỏ đứng bên cạnh anh, trên mặt mang mặt nạ màu bạc, che khuất nửa khuôn mặt, đôi môi mỏng hơi ướŧ áŧ.

“Tạm được.” Lan Tùy nói: “Không đẹp bằng ngài.”

Anh nói quá mức thẳng thừng, nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được cảm thấy tin tưởng, Dịch Thần Dạ nghiêng đầu nhìn anh.

Lan Tùy: “Làm sao vậy?”

Lời khen tự nhiên hợp lý thế này, hẳn nên khiến người ta vui vẻ mới đúng chứ.

“Anh còn chưa nhìn thấy mặt hắn.” Dịch Thần Dạ nói.

Lan Tùy: “Từng thấy trên mạng.”

“Vậy sao…”

Dịch Thần Dạ nói: “Rất ít khi thấy anh khen tôi như vậy.”

“Tôi khen ngài rất nhiều lần mà.” Lan Tùy nói.

“Khi nào?”

“Mấy hôm trước, tôi khen ngài có cơ bắp thật xinh đẹp.” Ánh mắt Lan Tùy rơi xuống vạt áo trên âu phục của hắn, môi mỏng mấp máy, cầm chén rượu đưa lên miệng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên không khí hướng về phía ngực hắn: “Rất tuyệt.”

Dịch Thần Dạ: “…”