Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 7:

Nhưng Lan Tùy không ngửi được mùi vị đó.

[ Huyết tộc ngửi được màu, mùi vị như thế nào? ] Anh hỏi hệ thống.

Hệ thống: [ Sau này cậu có thể từ từ trải nghiệm. ]

Lan Tùy: [ Sao cơ? ]

Hệ thống: [ Nếu cậu được Huyết Tộc tin tưởng thì sẽ được ban ơn lần đầu. ]

Lan Tùy cười khẽ: [ Làm người phải biết quý trọng mạng sống. ]

Muốn giảm thanh giá trị hắc hóa, không thể cứ để Dịch Thần Dạ trốn tránh anh mãi được.

Đời người mà, có khó khăn thì phải nhanh chóng tìm cách giải quyết.

Ban đêm, hành lang biệt thự, Lan Tùy nhận lấy cái mâm trong tay hầu gái, bảo cô ta đi xuống, rồi anh gõ cửa thư phòng Dịch Thần Dạ, nghe thấy bên trong trả lời “Vào đi.”, mới mở cửa đi vào.

“Nên ăn điểm tâm rồi.”

Lan Tùy nói.

Trên khay có một thứ gì đó giống như hộp sữa bò, bên cạnh đó một ly rượu vang đỏ, Lan Tùy vặn nắp ra, rót vào ly một chất lỏng màu đỏ.

Với Huyết Tộc mà nói, máu mới là món chính đối với bọn họ, nếu không uống trong thời gian dài, sẽ trở nên suy yếu, mặc dù Dịch Thần Dạ không thích, nhưng mỗi ngày vẫn phải uống, hắn không giống các huyết tộc khác, không kiêng kị gì mà cứ phóng túng bản thân, hắn rất biết cách kiềm chế.

Trong phòng có trải thảm, bức màn màu đỏ sậm nặng nề buông xuống, toàn bộ căn phòng mang phong cách cổ điển sang trọng, Lan Tùy đưa ly đến tay Dịch Thần Dạ, Dịch Thần Dạ nhìn thoáng qua, giữa mày hơi nhíu lại, nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Lan Tùy vẫn để ý thấy: “Không thích vị hôm nay sao?”

“Hôm nay sao anh rảnh thế?” Dịch Thần Dạ không trả lời vấn đề của anh.

Lan Tùy: “Chỉ cần là chuyện của cậu, thời điểm nào tôi cũng rảnh.”

Dịch Thần Dạ nhìn anh, đôi mắt vẫn là màu lam thường ngày, hắn dịu dàng cười, trên khuôn mặt mệt mỏi lạnh lùng nhưng vẫn hiện lên vẻ cứng cỏi, tạo nên vẻ đẹp mong manh như thủy tinh: “Nếu rãnh như vậy, thì giúp tôi xem kế hoạch này đi”

Lan Tùy đi qua, đứng bên cạnh hắn, lúc này Dịch Thần Dạ không bài xích viêc anh đến gần.

Anh khom lưng nhìn kế hoạch trên máy tính, duỗi tay lấy con chuột, con chuột vẫn nằm trong tay Dịch Thần Dạ, đầu ngón tay Lan Tùy lơ đãng lướt qua mu bàn tay Dịch Thần Dạ, hơi thở cũng bao phủ cả người Dịch Thần Dạ.

Dịch Thần Dạ hơi khựng lại, liếc mắt nhìn anh, nhưng thấy Lan Tùy dường như không để ý đến.

Động mạch chủ của Lan Tùy lộ ra trước mắt hắn, giống như con cừu non vô tội hở cổ trước nanh vuốt của sói dữ, hầu kết Dịch Thần Dạ nhúc nhích, hô hấp hơi nhẹ đi, im lặng nhìn vào mảnh da kia.

… Cố ý sao?

Vụ hợp tác đã bị hắn phát hiện, nên muốn đổi cách - quyến rũ hắn?

Lan Tùy nhìn qua một lần, giữa mày hơi nhíu lại, chỉ vào mấy chỗ: “Cái này do ai viết? Đưa qua loa có lệ cho ngài sao?”

“Người bên canh Vương tổng.” Dịch Thần Dạ nghiêng đầu nói, hô hấp lượn quanh tai Lan Tùy.

Thực chất Vương tổng là người của Lan Tuỳ.

Công ty là tài sản của Dịch gia, nhưng lâu nay đều do cha của Lan Tuỳ đại diện quản lý, “Lan Tuỳ” nguyên bản sớm đã coi mình là người thừa kế, cũng đào tạo tay chân của mình trong đó.

Nghe thấy Dịch Thần Dạ nói vậy, mất vài giây anh mới phản ứng kịp.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn Dịch Thần Dạ một cái, thấy Dịch Thần Dạ hạ mi, khuôn mặt Dịch Thần Dạ lớn lên rất đẹp, thâm thuý tuấn mỹ, có rất nhiều nét đặc trưng của con lai, da trắng nhưng lạnh lẽo, đôi mắt màu lam, tạo nên cảm giác xa cách, lúc ôn hoà thì vẻ mặt lại thật dịu dàng, màu tóc rất nhạt, hơi nghiêng về màu nâu, ở những thời điểm nhất định, trên khuôn mặt này sẽ bày ra vài biểu cảm, khiến người ta cảm thấy mong manh dễ vỡ.

Lan Tùy buông lỏng chuột: “Con mèo đạp phím máy tính còn viết hay hơn cái tên này.”

Đoán chừng là đối phương cố ý viết qua loa cho xong.

Anh kéo giãn khoảng cách với Dịch Thần Dạ, ánh mắt Dịch Thần Dạ dõi theo Lan Tuỳ rời đi, anh đưa tay lên gáy, xoa bóp vài lần.

Dịch Thần Dạ lúc này mới dời mắt đi, lần nữa nhìn về phía màn hình: “Vậy anh cảm thấy, kế hoạch này phải xử lý thế nào mới tốt?”

“Loại bỏ.” Lan Tùy nói.

Dịch Thần Dạ: “Được, nghe anh.”

“Vườn hoa phía sau tôi đã kêu người làm vườn đến xử lý.” Lan Tùy nói: “Dịch tổng, cậu thích hoa sao?”

“Những chuyện này, anh cứ tự quyết định là được.” Dịch Thần Dạ nói.

Lan Tùy: “Hoa râm bụt được không?”

“Đều được.”

“Tôi muốn biết thứ cậu thích.” Lan Tùy nói.

Động tác của Dịch Thần Dạ hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong đôi mắt trong suốt không rõ buồn vui, môi hắn cong lên: “Tôi không đặc biệt thích loài hoa nào hết.”

Là không thích, hay không muốn nói cho anh biết?

Nếu Dịch Thần Dạ không muốn tiết lộ bất kỳ sở thích nào với anh... thì quả thật là không tin tưởng gì cả.

Lan Tùy: “Tôi đã hiểu.”

Vài phút sau, Lan Tùy từ trong thư phòng đi ra ngoài,

Cửa phòng đóng lại, trên mặt của Dịch Thần Dạ trở nên ảm đạm, hắn hít sâu một hơi, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn vào ly chất lỏng màu đỏ trên bàn, chậm rãi, giống như một loài động vật thuộc họ mèo, Dịch Thần Dạ nằm sấp lên bàn, cằm chống lên lưng bàn tay, tay kia nắm lấy ly rượu chân cao, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại hai lần, chất lỏng trong ly lay động.

Mùi vị rất tồi tệ, không bằng…

Ở chỗ sâu nhất của đôi mắt của hắn thoáng hiện lên một vệt đỏ sẫm, trong đầu hiện lên một mảnh da thịt.

Buổi chiều Dịch Thần Dạ đến phòng tập thể thao, hôm nay khi trở về có hơi mệt, muốn ngâm mình một chút.

Buổi tối 11 giờ, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Lan Tùy đổ nước đầy bồn tắm, đổ tinh dầu vào, rồi đi ra ngoài nhắc Dịch Thần Dạ đã có thể tắm rửa.

Ở trong phòng ngủ anh đã sắp xếp xong quần áo ngủ đặt lên đầu giường.

“Lan Tùy.” Trong phòng tắm vang lên tiếng gọi của Dịch Thần Dạ.

Lan Tùy đi qua, đứng ở trước cửa: “Có chuyện gì vậy?”

“Biết xoa bóp lưng không?” Dịch Thần Dạ hỏi.

Lan Tùy: “Nếu cậu yêu cầu, tôi có thể.”

Dịch Thần Dạ: “Vào đi.”

Lan Tùy đẩy cửa phòng tắm đi vào.

Bên trong sương khói lượn lờ, còn đang xông hương, nước trong bồn tắm tràn ra làm ướt nền gạch làm bằng sứ, Dịch Dạ Thần ngồi ở trung tâm bồn tắm, tóc ướt bị vuốt phía sau đầu, hắn nghiêng đầu nhìn Lan Tùy: “Tháo mắt kính ra đi, không thì sẽ bị sương làm cho mờ.”

Hai ngày nay trước mặt hắn, Lan Tùy chưa từng tháo mắt kính ra một lần nào, đêm qua, cũng là hắn chủ động tháo ra. Lan Tùy hơi khựng lại, đem mắt kính để qua một bên, cầm khăn tắm đi qua.

“Vết thương trên cổ vẫn chưa tốt lên sao?” Dịch Thần Dạ hỏi, nước không tới ngực hắn, gợn sóng lăn tăn, Lan Tùy nhìn thấy cả quần bơi của hắn ở phía dưới.

Ai lại ở nhà tắm mặc quần bơi cơ chứ.

Lan Tùy: “...Sắp khỏi rồi”