Lan Tùy nhìn hắn một lúc lâu, sau đó buông lỏng tay hắn ra, ngón tay thon dài thả lỏng, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật: “Là do tôi không hiểu quy củ.”
Trên cổ tay của Dịch Thần Dạ nổi lên vài vệt đỏ ửng, hắn chỉnh tay áo, nhưng trong chớp mắt, đột nhiên nắm lấy cổ Lan Tùy, đè anh lên ghế sofa, đầu gối để lên chiếc sofa mềm mại, giấy tờ trên bàn rơi xuống mặt đất.
“Nhìn xem, tôi muốn làm gì với anh đều rất dễ dàng.” Hắn để tay lên cổ Lan Tùy nhưng không dùng sức, như muốn làm mẫu cho anh xem: “Nhưng tôi sẽ không làm như vậy với anh.”
Giọng nói chợt dừng lại, anh ngước lên nhìn về phía hắn, đôi mắt màu lam đặc trưng của dòng máu lai càng làm khuôn mặt tăng thêm vài phần bí ẩn, trong mắt dường như đang kìm nén một cảm xúc nào đó, hắn nói: “Tôi cần anh.”
Lan Tùy suýt chút nữa đã tin.
Nếu lúc Dịch Thần Dạ nói những lời này, hầu kết không lăn lên lộn xuống hai lần trông giống như thèm ăn.
“Lan Tuỳ” nguyên bản có tính cách kiêu ngạo, lúc Dịch Thần Dạ nói ra những câu như thế, nếu là “Lan Tuỳ” kia sẽ thấy rất đắc ý, nhìn Dịch Thần Dạ tưởng như đang ở thế yếu, nhưng trên thực tế hắn mới là người khống chế “Lan Tuỳ” nguyên bản.
Dịch Thần Dạ có hiểu biết nhất định về đặc điểm con người, cũng rất am hiểu cách sống chung với họ, con người vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, những lời hắn nói, không thể chỉ nghe ở vẻ bề ngoài.
Lòng bàn tay hắn có hơi lạnh, bao trùm lên cổ anh, hệt như đang bị một con rắn độc máu lạnh quấn quanh, khi bước vào Lan Tùy đã được giới thiệu, từ đầu đã biết hắn không phải phải là động vật ăn cỏ.
Nhưng vừa khéo, anh cũng không phải.
Anh nằm trên ghế sofa, nắm lấy cổ tay Dịch Thần Dạ, kéo tay hắn ra, Dịch Thần Dạ không dùng lực, thuận theo lực của anh mà buông tay.
“Tôi là của cậu.” Lan Tùy nói: “Người khác như thế nào, cũng chỉ là người khác.”
Trong miệng nói ra những từ êm tai, nhưng trong lòng có thật sự nghĩ thế hay không thì chưa chắc.
“Thật sao?” Dường như Dịch Dạ Thần chỉ đang đơn thuần đặt câu hỏi, bề ngoài vẫn mang theo vẻ mặt ôn hòa.
“Cậu muốn làm gì với tôi đều có thể.” Lan Tùy kéo tay hắn, đặt ở ngực mình: “Khế ước còn ở đây, tôi sẽ không phản bội cậu.”
Lời nói dễ nghe lọt vào tai, chỉ cần Lan Tùy nói, hắn đều có thể úp đến một cái sọt.
“Tôi muốn xuất phát từ sự chân thành.” Dịch Thần Dạ nói.
Lan Tùy: “Tôi lúc nào cũng chân thành với cậu.”
“Vậy thì không thể tốt hơn được nữa.” Hầu kết Dịch Thần Dạ lần nữa chuyển động.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào, từng chút xộc vào mũi, giống như đang dụ dỗ hắn.
Huyết tộc rất khó kiềm chế bản năng khát máu của mình, Dịch Thần Dạ rất ghét cái bản năng này.
Hắn liếʍ cánh môi đỏ thẫm, đôi mắt màu lam âm u dần dần bắt đầu xuất hiện những biến hóa nhỏ, hắn nhìn Lan Tùy: “Băng keo cá nhân, lỏng rồi.”
Lan Tùy vươn tay sờ cổ, băng keo cá nhân không biết từ khi nào đã bị rớt xuống một nửa, miệng vết thương chưa khép lộ ra bên ngoài.
Bầu không khí dường như hơi đông cứng, sự kỳ quái lan tràn khắp phòng.
Bỗng Dịch Thần Dạ đứng lên, cả người Lan Tùy căng chặt, ngay lúc anh còn tưởng Dịch Thần Dạ sắp nổi giận, thì Dịch Thần Dạ đã quay đầu đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng “Rầm.” một cái bị đóng lại.
Một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Lan Tuỳ dựa vào ghế sofa, tay phải xé băng keo cá nhân, ném vào thùng rác, nhẹ nhàng đặt lên tay vịn ghế sofa, duỗi năm ngón tay, anh đứng dậy đi đến trước gương, nhấc cằm lên, vết thương trên cổ đã không còn rõ ràng.
Anh nhớ đến việc Dịch Thần Dạ nói trong phòng có mùi hôi, là chỉ mùi của anh sao?
Bỗng nhiên, anh sinh ra cảm giác lạnh sống lưng khó hiểu, giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh nhìn mình trong gương, bản thân anh ở trong gương cũng đang nhìn anh.
[ Trên thế giới này, còn có ma quỷ không? ] Anh hỏi hệ thống.
Hệ thống: [ Chỉ có Huyết Tộc thôi. ]
Anh lấy từ trong túi ra cái thẻ mà Trình Cảnh nhét cho anh, là một tấm thiệp nhỏ của buổi đấu giá, anh nhìn hai lần, ghi nhớ nội dung bên trên, xé nát rồi tiện tay ném vào thùng rác.
Vài ngày sau, lúc Lan Tùy rời giường, Dịch Thần Dạ đã ở dưới lầu ăn sáng, hắn ăn xong, nhanh chóng đứng lên: “Lan Tùy, hôm nay anh ở nhà đi.”
Lan Tùy hơi dừng bước: “Dịch tổng?”
“Hai ngày này xử lý tốt chuyện trong nhà.” Dịch Thần Dạ nói.
Hôm nay không có hội nghị hay tiệc rượu quan trọng nào, Lan Tùy không ở bên cạnh cũng không có gì đáng lo.
Lan Tùy nhìn thấy hầu gái bên cạnh đang cầm cái mâm, trên mặt tràn ngập lo lắng còn cả người co quắp, anh mới ý thức được có thể đang xảy ra chuyện gì đó, nói “Vâng.”, rồi anh tiễn Dịch Thần Dạ ra cửa, đưa người ra cửa, trên xe đã có tài xế mặc vest đen ngồi ở ghế lái.
Lan Tùy duỗi tay giúp Dịch Thần Dạ mở cửa xe, mắt thoáng nhìn thấy Dịch Thần Dạ đang cách xa anh hai mét.
“Dịch tổng, mời lên xe.” Lan Tùy nói.
“Lùi về sau một chút.” Dịch Thần Dạ nói.
Lan Tùy: “Làm sao vậy?”
Một trận gió thổi đến, men theo sợi tóc, thổi lên khuôn mặt Dịch Thần Dạ, hô hấp Dịch Thần Dạ hẫng một nhịp, nắm chặt tay giơ lên mũi.
Thoáng chốc Lan Tùy đã hiểu ra, giơ tay che cổ, lùi về sau vài bước.
Dịch Thần Dạ lên xe “Rầm” một phát đóng chặt cửa.
Mãi đến khi chiếc xe màu đen chạy trên con đường nhỏ, không còn thấy bóng dáng, Lan Tùy mới xoay người về biệt thự, hỏi hầu gái đã xảy ra chuyện gì, hầu gái nói, sáng nay vừa dậy đã thấy vườn hoa phía sau bị đập phá, không rõ nguyên nhân.
Lan Tùy đi theo hầu gái ra sân sau, nhìn thấy lá cây rơi đầy trên mặt đất, giống như bị một đám chó hoang giẫm đạp, anh không khỏi nhớ đến Trình Cảnh có chút không cam lòng khi rời đi tối qua.
Không chừng đây là món quà nhỏ của đối phương dành cho anh.
Hoặc, cũng có thể là một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ gửi đến Dịch Thần Dạ.
Mặc dù Dịch Thần Dạ và Trình Cảnh là đồng tộc, bên ngoài tuy không có xích mích gì, nhưng xét thấy thái độ của Trình Cảnh đối với Dịch Thần Dạ không tốt lắm, hai người cũng không thân quen, quan hệ đôi bên cũng không tốt lắm.
Cuối cùng thì “Lan Tuỳ” và hắn ta cùng nhau lập mưu, muốn gϊếŧ Dịch Thần Dạ.
“Đáng tiếc…” Lan Tùy nhặt một đóa hoa xinh đẹp trên mặt đất lên, xinh đẹp như vậy, mà hiện tại đã bị hủy hoại.
Buổi chiều gần đến thời gian tan tầm, Dịch Thần Dạ chưa về, Lan Tùy gọi điện tới văn phòng của hắn, trợ lý nhận điện thoại, nói Dịch Thần Dạ đang tăng ca.
Thẳng đến đêm, Dịch Thần Dạ mới trở về, vừa về đã đến thư phòng.
Lan Tùy nhớ đến buổi sáng Dịch Thần Dạ nói anh ở nhà - Dịch Thần Dạ đang tránh mặt anh, tối hôm qua hắn từ thư phòng ra ngoài, sáng nay cũng không nhìn anh một cái, còn duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Bởi vì mùi của anh sao?
Nhưng Lan Tùy không ngửi được mùi vị đó.