Trình Cảnh đúng là không biết xài não, nếu Dịch Thần Dạ thực sự cắn anh thì mùi hương ở đây đã không nhẹ như vậy.
Nghe Lan Tuỳ nói, Trình Cảnh bật cười một tiếng, "Giả bộ làm gì nào, anh hợp tác với em, không phải là để gϊếŧ hắn sao? Ừm... bây giờ em có thể nghĩ thật kỹ đây."
Muốn trở thành Huyết Tộc, có hai cách, một là nhận sự ban ơn lần đầu từ Huyết Tộc
Ban ơn lần đầu, ý chỉ việc Huyết Tộc hút cạn máu của con người, rồi để cho người sắp chết ấy hút lấy máu của chính mình, biến người đó thành con lai Huyết Tộc, nhưng một khi Huyết Tộc không khống chế được bản năng, con người rất có thể sẽ chết ngay lập tức.
Dù sao Huyết Tộc vô cùng mê máu tươi, khả năng tự khống chế rất tệ.
Hai là ăn trái tim của Huyết Tộc, điều này chỉ là lời đồn đãi.
Lan Tùy đồng lõa với Huyết Tộc khác, muốn mượn tay người khác gϊếŧ Dịch Thần Dạ.
Quan hệ hợp tác của anh và Trình Cảnh chính là như vậy, bắt đầu từ nửa năm trước, anh đã tự nguyện để Trình Cảnh hút máu của mình, mỗi lần đều hạn chế số lượng nhất định, nhưng tối qua Trình Cảnh đã mất khống chế.
Liệu có thực sự mất khống chế hay không thì phải xem xét lại.
Phương thức hợp tác này trong mắt anh là không thể thực hiện được.
Nhìn thái độ của Trình Cảnh, hắn ta chẳng qua đối xử với anh như một món đồ chơi, khi nào chơi chán thì vứt đi thôi.
Cuộc hợp tác này trong mắt hắn ta, cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Quá tự phụ và xấu xa.
"Bây giờ thì không được." Lan Tùy nói.
"Tại sao?" Trình Cảnh hỏi.
Lan Tùy: "Tôi đã chán cậu rồi."
Trình Cảnh: "Chỉ vì thế mà anh đã chán em ư? Em sẽ dịu dàng hơn, đừng như vậy."
Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Cảnh chửi thề một tiếng, nhìn chính mình ở trong gương: "Sao lúc nào cũng có người đến quấy rầy chuyện vui của em vậy."
"Lan Tùy." Tiếng của Dịch Thần Dạ từ ngoài cửa truyền vào.
Trình Cảnh: "..."
Hắn ta như bị bóp nghẹt yết hầu, im bặt ngay lập tức.
"Có chuyện gì vậy Dịch tổng?" Lan Tùy hỏi.
Dịch Thần Dạ: "Anh ra ngoài một chút
“Vâng, ngài đợi chút." Lan Tùy hạ giọng nói với Trình Cảnh: "[Em yêu] nên đi nhanh đi!”
Trình Cảnh "khịt" một tiếng.
Lan Tùy buông Trình Cảnh ra, cũng không sợ hắn ta có hành động gì, nhìn phản ứng của hắn ta khi Dịch Thần Dạ đến, dường như Trình Cảnh hơi sợ Dịch Thần Dạ.
Khi Lan Tùy buông ra, Trình cảnh quay người, nhét một tấm thẻ vào ngực áo của anh, còn nháy mắt với anh nữa, Lan Tùy rút tấm thẻ ra nhìn thoáng qua, cũng không có thời gian săm soi kỹ càng, anh cất tấm thẻ vào túi quần, xoay người đi mở cửa.
Cửa mở ra, Dịch Thần Dạ đứng ở cửa, hắn mặc đồ ngủ, tóc rối bù, khiến vẻ sắc bén trên người hắn trở nên ôn hoà hơn hẳn, trên người hắn tỏa ra mùi rượu nho nhàn nhạt, Dịch Thần Dạ ngẩng đầu nhìn Lan Tùy, tay cầm hai tập tài liệu.
Lan Tùy: "Đây là gì vậy?"
"Anh xem lại tài liệu đi. Có vài chỗ cần sửa đổi." Dịch Thần Dạ nói.
Về công việc, ban đầu Dịch Thần Dạ vẫn thường thảo luận với Lan Tùy, vì Lan Tùy am hiểu một vài lĩnh vực hơn hắn, nhưng theo thời gian, tình huống này ngày càng ít xảy ra.
"Được rồi." Lan Tùy nhận tài liệu.
Dịch Thần Dạ không buông tay: "Chúng ta vào trong nói chuyện mới dễ trao đổi."
Lan Tùy nhìn vào mắt hắn: "...Được."
Dịch Thần Dạ khẽ cong môi cười, nói: "Chắc không làm phiền đến giấc ngủ của anh chứ?"
"Bây giờ vẫn còn sớm." Lan Tùy nói: "Với tư cách là quản gia của Dịch tổng, tất nhiên tôi phải luôn ưu tiên ngài!”
"Vậy thì tốt." Dịch Thần Dạ nói.
Lan Tùy quay vào phòng, Dịch Thần Dạ theo sau vào trong.
Rèm cửa sổ tung bay nhẹ, Lan Tùy đi tới đóng cửa sổ lại.
"Cứ mở ra vậy đi." Dịch Thần Dạ nói.
Lan Tùy: "Hửm?"
Dịch Thần Dạ: "Trong này, có mùi hơi khó chịu."
Hắn khẽ vén tay áo lên, lộ ra cánh tay săn chắc.
Bàn tay Lan Tùy đang đặt trên cửa sổ khựng lại một lúc, rồi lại mở cửa sổ ra, làn gió từ ngoài tràn vào.
Dịch Thần Dạ ngồi trên ghế sofa, khoanh chân, dựa lưng vào sofa, Lan Tùy ngồi đối diện, cầm tập hồ sơ lên xem, đôi mắt Dịch Thần Dạ nhìn hắn không lộ vẻ gì.
"Mấy ngày trước nhà họ Trình đến tìm tôi để hợp tác." Dịch Thần Dạ nói.
Lan Tùy ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Dịch Thần Dạ: "Anh có biết họ muốn làm gì không?"
"Thế bọn họ muốn làm gì?"
"Bọn họ muốn mở một quán bar ngầm, trên thực tế nó sẽ là nơi cung cấp buôn bán Huyết Nô cho Huyết Tộc." Dịch Thần Dạ nói.
Huyết Nô, là nguồn máu di động dành riêng cho Huyết Tộc hút máu, thứ này lâu nay đã bị nghiêm cấm.
Dịch Thần Dạ đột nhiên nhắc đến chuyện Huyết Nô, cộng với thời điểm nhạy cảm thế này thì đây không giống như cuộc nói chuyện bình thường rồi.
"Loại việc này rõ ràng đã bị nghiêm cấm." Dịch Thần Dạ nhếch môi, nở nụ cười khó lường: "Hợp tác với bọn họ, chả khác nào đang chơi đùa với sói!”
Lan Tùy buông tập hợp đồng trong tay xuống, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
"Đừng căng thẳng." Dịch Thần Dạ nói.
Lan Tùy buông tập hồ sơ xuống.
Anh không căng thẳng, anh chỉ đang nghĩ xem nếu Dịch Thần Dạ ra tay thì nên ứng phó thế nào cho tốt.
Chuyện đã đến nước này, cứ tưng tửng giả vờ thì cũng không hay lắm.
Thật rắc rối.
Lan Tùy không phải người thích động thủ, có thể giải quyết bằng lý lẽ thì tốt nhất nên dùng lý lẽ.
Nhưng xét tính cách Dịch Thần Dạ, e rằng hắn không thể bao dung được anh.
Dịch Thần Dạ đưa tay ra, Lan Tùy nhanh hơn một bước, nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung.
Đóng vai quản gia cả một ngày cũng thật mệt mỏi.
Lan Tùy cởi kính ra, tùy ý ném lên bàn trà, chân kính vướng víu kéo theo mấy sợi tóc đang rũ xuống của Lan Tuỳ, mái tóc đen ngang trán lay động, đôi mắt nâu sẫm của anh tràn đầy sự thờ ơ, không hề để ý đến lời cảnh cáo của Dịch Thần Dạ.
Quả nhiên, làm người thì vẫn nên tùy hứng là tốt nhất!
"Vậy thì sao?" Giọng Lan Tùy trầm khỏe, rất dễ nghe, "Dịch tổng, cậu* muốn xử lý tôi thế nào đây?”
* Tại ảnh lật mặt nên It’s đổi xưng hô time =)))
Trong phòng tĩnh lặng, rèm cửa tung bay theo gió, lúc được thổi bay lên cao, lúc lại buông xuống.
Lan Tùy cởi kính ra, đôi mắt nhỏ dài có vẻ xâm lấn trái tim người khác, vẻ lạnh lùng bên ngoài mang tính công kích mạnh mẽ, anh dùng lực nắm lấy tay Dịch Thần Dạ.
Không khí trở nên ngưng đọng khó chịu.
Dịch Thần Dạ nhìn quản gia của mình, mới có như thế mà anh đã cởi bỏ lớp mặt nạ, lộ ra nanh vuốt khiến người ta sôi máu.
Dịch Thần Dạ khẽ cười: "Xử lý? Lan Tùy, chẳng lẽ anh hiểu lầm cái gì hả?"
"Là hiểu lầm ư?" Khóe miệng Lan Tùy vẫn không đổi.
Dịch Thần Dạ: "Ồ...dường như anh hiểu lầm tôi rồi."