Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 4:

Tấn công trên phương diện tình cảm cũng là kế sách mà hệ thống 067 muốn xoá sổ nó nhất luôn!

Lần này trên bảng giới thiệu hệ thống 1527, tính cách thống kê là "Lịch sự, không thích bạo lực.”

067 cứ dinh ninh lần này là một hệ thống đứng đắn nhưng hiện tại hắn không dám khẳng định…

Cứ có cảm giác… xấu tính hư hỏng thế nào ấy!

[Cậu cảm thấy nhân vật chính thế nào?] Hệ thống dò xét ý của 1527.

[Nhân vật chính?] Lan Tùy suy nghĩ một chút: [Rất đẹp…]

Bên môi câu lên ý cười đùa [Cho dù nguy hiểm, cũng là hoa hồng có gai.]

067 đột nhiên muốn xin điếu thuốc để hút.

Khi Dịch Thần Dạ ra ngoài, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, là một bữa sáng bình thường của con người, hắn chỉ ăn vài miếng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lan Tuỳ, cứ ăn một miếng thì sẽ nhìn Lan Tuỳ một cái.

Lan Tuỳ sờ lên cổ mình.

Hầy… có vẻ như anh đã bị ai đó nhớ thương rồi đấy.

Sau bữa sáng, Lan Tuỳ lái xe đưa hắn đến công ty.

Xe chạy trên đường nhựa, phong cảnh hai bên lùi dần, Dịch Thần Dạ ngồi trên ghế sau, mở cửa sổ, ánh mắt đặt lên người Lan Tuỳ đang lái xe phía trước, ở nơi Lan Tuỳ không nhìn thấy, đôi mắt hắn u tối, đầu lưỡi chạm vào má trong.

Không rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp.

Lan Tuỳ liếc nhìn Dịch Thần Dạ qua gương chiếu hậu, hai người đối mặt nhau.

"Cà vạt khá đẹp đấy." Dịch Thần Dạ khen tặng.

Lan Tuỳ: "Miễn Dịch tổng thích là được rồi."

Dịch Thần Dạ: "...Hôm nay anh khá đặc biệt đấy."

Lan Tuỳ: "Đặc biệt quyến rũ sao?"

Dịch Thần Dạ: "..."

Câu chuyện dừng lại ở đó.

Rất nhanh họ đã tới công ty, hình tượng của Dịch Thần Dạ ở công ty rất khiêm tốn, lịch sự, hắn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với mọi người.

Văn phòng của Lan Tuỳ nằm ngay ngoài văn phòng của Dịch Thần Dạ, như vậy nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, Lan Tuỳ có thể biết ngay lập tức.

Hôm nay có vẻ như tâm trạng của Dịch Thần Dạ không được tốt lắm, các nhân viên công ty lên báo cáo công việc đều không dám thở mạnh. Đến trưa, Lan Tuỳ mang bữa trưa vào cho hắn.

"Ngồi đi." Dịch Thần Dạ nói.

Bước chân sắp đi ra của Lan Tuỳ khựng lại, anh quay lại ngồi xuống ghế sopha, Dịch Thần Dạ nhìn anh, anh mỉm cười hỏi: "Dịch tổng, bộ tôi đẹp trai đến nỗi khiến người ta ăn cơm thấy ngon miệng hả?"

Dịch Thần Dạ: "Vết thương đã khỏi chưa?"

"Cái này á?" Lan Tuỳ chỉ vào vị trí miếng băng dính trên cổ: "Không sao cả."

"Vẫn nên thoa ít thuốc mỡ sẽ tốt hơn." Dịch Thần Dạ nói, hắn đứng dậy, lấy một hộp thuốc cỡ nhỏ ở bàn làm việc qua: "Tôi sẽ bóc miếng băng dính để thoa thuốc cho anh."

"Không cần đâu, nó sắp lành rồi." Lan Tuỳ nói, anh không muốn làm một việc liều lĩnh như để Huyết Tộc thoa thuốc lên cổ mình.

Dịch Thần Dạ mỉm cười: “Sắp lành? Không phải mới bị thương hôm qua sao?"

"Chỉ bị móng tay cào một cái, không sâu lắm, dán băng dính như thế này là được rồi." Lan Tuỳ nói: "Tôi chỉ sợ ngài ngửi thấy mùi máu, nhưng giờ có vẻ như nó không có tác dụng gì mấy nhỉ!”

Dịch Thần Dạ nói: "Đúng là không được tác dụng lắm, hay là anh bóc miếng băng vứt quách đi cho rồi!”

Dưới miếng băng là hai vết thương chưa lành, mặc dù Lan Tuỳ cũng đoán là Dịch Thần Dạ có lẽ đã biết chuyện đêm qua, nhưng miễn là những vết thương này không lộ ra trước mắt hắn thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng giờ thái độ của Dịch Thần Dạ trông như đang dồn ép anh từng bước, có phải hắn muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của anh không?

Nếu như vậy, có lẽ hắn sẽ phải thất vọng rồi.

Lan Tuỳ ngồi yên lặng: "Miếng băng vẫn có thể ngăn được một ít mùi đấy."

Dịch Thần Dạ liếʍ môi, đặt hộp thuốc sang một bên, không ép buộc nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã đến giờ tan làm buổi chiều.

Sau khi tan làm về đến biệt thự, Dịch Thần Dạ lại trực tiếp vào phòng làm việc, cứ ở đó cho đến tối, sau khi ăn tối xong thì trở về phòng ngủ.

Cùng ở dưới một mái nhà, nhưng gặp nhau còn khó hơn cả người nổi tiếng.

Đêm đã đến.

Lan Tuỳ cởϊ áσ khoác, đặt sang một bên, gương hiện ra hình ảnh tấm lưng dày rộng đang hơi cúi của anh, chưa kịp làm bước tiếp theo thì anh chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Một bàn tay từ cửa sổ mở hé bất ngờ đưa vào, "Xẻ" một cái mở toang cửa sổ ra.

"Anh yêu, em đến rồi." Trình Cảnh cười tươi, ngồi xổm trên cửa sổ, khẽ nói, rồi nhảy xuống: "Anh có biết không, cả ngày hôm nay em đều đang nghĩ về anh."

Tuyệt lắm...rắc rối đến rồi.

Rắc rối đó tiến lại gần anh, cười nói: "Đừng có giẫm lên em như hôm qua nữa, lần này em sẽ không kiên nhẫn với anh nữa đâu."

Trình Cảnh vốn không đến gặp Lan Tuỳ thường xuyên như vậy, chỉ là hắn ta thực sự quá tò mò, làm sao Lan Tuỳ có thể tỉnh lại được, rõ ràng tối hôm qua, anh đã không còn hơi thở nữa rồi.

"Trình Cảnh." Lan Tuỳ quay lưng về phía tấm gương, đẩy mặt hắn ta ra: "Việc hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc rồi."

Trình Cảnh dừng động tác lại, sau đó lại cứ như không nghe thấy gì, cười toe toét tiến lại gần: "Giận dữ à? Tối qua là lỗi của em, nhưng mà do anh quá thơm..."

Lan Tuỳ nhướn mày: "Sao khác với những gì tối qua tôi nghe vậy?"

"Lúc đó là anh nghe nhầm đấy." Trình Cảnh khẳng định.

Mồm thì nói nhưng tay chân cũng không ngừng hành động, hắn ta tiến sát lại phía Lan Tuỳ, nanh nhọn đã lộ ra, đột nhiên "ừm" một tiếng ngạc nhiên.

Mùi hương không giống nữa rồi.

Hắn ta hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, quả thực không giống nữa.

Ngoài mùi hương của Lan Tuỳ, hắn ta còn ngửi thấy một mùi hương… thuộc về một con ma cà rồng khác.

Trong khoảnh khắc Trình Cảnh mê mẩn, Lan Tuỳ đã quay người trực tiếp đè hắn ta lên tấm gương, anh dùng sức mạnh lạ thường, Trình Cảnh vùng vẫy một lần nhưng lại không thoát ra được, hắn ta hơi kinh ngạc trước sự thật mình đang bị con người khống chế!

Lan Tuỳ đưa tay kia qua sau lưng hắn, nâng cằm hắn lên, bắt hắn phải nhìn vào gương, "Đừng có tự nói một mình nữa, hiểu chưa?"

Trình Cảnh hé miệng nhìn anh ta: "Anh để Dịch Thần Dạ cắn anh rồi à?"

Lan Tuỳ: "Đừng có nghĩ cậu ấy giống cậu."

Phải làm cái rắc rối này chuyển hướng sự chú ý đi một chút, nếu thực sự đánh nhau, khoảng cách giữa con người và Huyết Tộc vẫn khá lớn đấy.