Thế giới 10: Ôn nhu quản gia công x hỗn huyết huyết tộc tổng tài thụ
Trong phòng tối tăm, ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, để lại vệt sáng màu bạc trên mặt đất, trời đứng gió nhưng rèm cửa sổ vẫn phấp phới, người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc ngắn màu vàng ngồi trên bệ cửa sổ, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào.
Một chân hắn ta cong lên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve theo sợi tóc của thi thể hắn ta vẫn đang ôm trong lòng, làn da trên mu bàn tay tái nhợt, khớp ngón tay rõ ràng. Hắn ta nghiêng đầu ngửi hơi thở trên cổ thi thể, nở nụ cười khẽ, giống như đang nỉ non với tình nhân hắn ta yêu sâu đậm, nhưng nội dung nói ra lại hết sức tàn nhẫn: "Anh yêu, mùi của anh vẫn khó ngửi như vậy.”
Ngón tay cái của hắn ta chà xát vết máu bên môi, vô cùng lạnh nhạt buông lỏng tay ra.
Thi thể của người đàn ông mặc âu phục trong lòng hắn ta theo đó ngã xuống, nghiêng đầu nằm bất động trên mặt đất, lộ ra nửa khuôn mặt vô cùng đẹp trai ấn tượng, máu đỏ tươi từ cổ thi thể thấm ướt cả mảng lớn áo sơ mi của bộ âu phục đắt tiền.
“Hừm...Đúng là không có ý nghĩa." Người đàn ông tóc vàng nhảy xuống cửa sổ, dạo qua một vòng trong phòng, dừng lại trước một tấm gương toàn thân lớn trên vách tường. Hắn ta nghiêng đầu, nhìn vào gương cười cười, khuôn mặt đơn thuần, phối với màu tóc vàng rực khiến hắn ta tỏa sáng như mặt trời.
“Chào buổi tối.”
Ánh trăng dừng lại trên thi thể đang nằm úp sấp ở cửa sổ, đầu ngón tay bên mặt thi thể bỗng nhiên nhúc nhích, co rút một chút, lông mi đen nhánh rung động hai cái, hô hấp vốn đã không còn dần dần bắt đầu khôi phục, mặc dù rất yếu ớt, nhưng đúng là có tồn tại.
Anh nhấc mắt lên, đôi mắt như hai viên mã não đen có hơi mơ hồ, nhập nhèm ánh nước.
Người đàn ông tóc vàng trước gương bên kia dường như nhận ra điều gì đó, hắn ta nghiêng đầu, ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy thi thể đã lạnh băng bên kia khôi phục sức sống, đang dựa vào vách tường bên cửa sổ ngồi dậy, tay phải ôm chặt vết thương ở cổ bên trái, thần sắc trong mắt bình thản, tầm mắt anh quét một vòng trong phòng, dừng lại trên người hắn ta.
Người đàn ông tóc vàng kinh ngạc, nụ cười dần tắt, ánh mắt hơi trợn tròn, bởi vì vừa hút máu mà màu sắc đỏ sậm trong đáy mắt hắn ta còn chưa rút đi, vài giây sau, vẻ mặt của hắn ta lại chuyển thành bộ dáng cợt nhả thú vị.
“Anh yêu tỉnh rồi à?" Hắn ta đi vài bước tới trước mặt người đàn ông: “ Anh yêu vậy mà lại tỉnh rồi cơ đấy!”
Hệ thống 1527 cong chân ngồi dưới đất, lòng bàn tay giữ chặt lấy vết thương trên cổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ kiếp vừa mới tỉnh dậy mà cổ đã đau.
Lòng bàn tay anh chạm vào vết thương, cảm nhận sự dính dính nhớp nháp của máu tanh đang rỉ ra, anh nhìn cái tên đang cợt nhả trước mặt mình, tiếp nhận hợp đồng mà hệ thống 067 truyền tới, tạm thời lướt qua mấy thông tin vô dụng, làm rõ tình huống trước mắt.
Anh tên Lan Tùy, là quản gia ở đây.
Nếu gặp ai không biết chuyện, nghe được người đàn ông tóc vàng kia dùng giọng nói vui mừng và xưng hô rợn da gà để cảm thán việc anh sống lại chắc cũng không dám nghĩ hắn ta chính là người hại chết “Anh”. Đúng vậy, hung thủ chính là Trình Cảnh, là cái tên thoạt nhìn vô tội trước mắt này đây.
Anh không trả lời vấn đề của Trình Cảnh, Trình Cảnh lại thấy vậy lại bắt đầu lấn tới.
“Honey à, anh có nhớ em không?" Trình Cảnh đưa tay muốn nhào tới ôm anh.
Nhưng động tác của hắn ta mới nhào lên một nửa đã phải dừng lại.
Người đàn ông đối diện Trình Cảnh dùng cặp chân thon dài giẫm lên ngực hắn ta, giữ nguyên khoảng cách giữa hai người bọn họ.
“Cậu hơi quá mồm rồi Trình Cảnh..." Anh mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng khàn khàn mang theo ngữ điệu tao nhã: “Cái này không giống với cam kết ban đầu đâu đấy.”
Trình Cảnh sắc mặt khó coi, cúi đầu nhìn cái chân kia, vẻ mặt như vừa bị làm nhục. Hắn ta đang muốn kéo đứt cái chân dài của Lan Tuỳ.
Hắn ta mơ hồ cảm giác được Lan Tuỳ trước mắt có chỗ nào đó không giống.
Lan Tuỳ trước khi tỉnh bơ thu hồi chân còn cố ý tăng lực nghiền ở trên ngực Trình Cảnh một chút, để lại một dấu chân trên áo sơ mi trắng của hắn ta.
Anh nói: “Cậu hiểu tôi đang nói gì đúng chứ?”
“Ăn no chưa?"
Trình Cảnh nghe giọng nói trầm thấp của anh, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai khí thế của Lan Tuỳ, cảm thấy có thể miễn cưỡng chịu đựng thêm chút nữa, thân sĩ có tiếng ôn nhu như hắn ta sẽ không ép buộc người khác.
“Anh…”
Trình Cảnh rất tò mò, vừa rồi Lan Tùy rõ ràng đã không còn thở nữa, vì sao bây giờ lại sống lại, nhưng lời hắn ta còn chưa nói xong, đã bị cắt đứt.
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Quản gia Lan Tùy, anh ngủ chưa ạ?" Bên ngoài có một giọng nữ hỏi.
“Chưa ngủ.” Lan Tùy nói.
"Chắc em cũng phải đi rồi.” Trình Cảnh nghiêng đầu nhìn cửa: "Lần sau em đến thăm anh nhé, honey.”
Hắn ta đứng thẳng dậy, giẫm lên mép cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.
Đây là tầng hai.
Bên ngoài một trận gió thổi qua, không còn tiếng động.