Cậu liếc mắt nhìn phía sau, Du Phong Nguyệt cầm áo khoác của cậu đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía cậu, không biết đang làm cái gì.
"Không có việc gì không có việc gì." Người đàn ông nói, "Tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm được giải quyết là tốt."
Ninh Dực nhìn về phía sợi dây thừng buộc trên người gã đàn ông, thủ tháp thắt dây thừng, là dây thừng giống hệt lúc cậu trói Du Phong Nguyệt —— năng lực bắt chước rất mạnh.
"Ta giúp ngươi cởi bỏ." Ninh Dực nói.
Tiếng bước chân phía sau cậu vang lên, Ninh Dực nghiêng mắt nhìn qua, Du Phong Nguyệt đi vào phòng ngủ, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Ninh Dực nhớ tới, ngày hôm qua lúc gã đàn ông đến gõ cửa, Ninh Dực để hắn ở trong phòng ngủ, còn nói cho hắn biết, người khác sẽ thương tổn hắn, sở dĩ trói gã đàn ông lại, là bởi vì lời nói của cậu sao?
"Bằng hữu này của ngươi, tính tình có chút cổ quái a." Gã đàn ông nói, "Có người nói chuyện với cậu ấy mà cũng không quan tâm."
Ninh Dực ôn nhu nói: "Ừm, tính cách của cậu ấy là như vậy."
Dây thừng được cởi ra, gã đàn ông xoa xoa cổ tay, nhìn vào phòng ngủ, ngoài miệng nói chuyện phiếm với Ninh Dực vài câu, sau đó, trên mặt gã tràn đầy nụ cười, thăm dò hỏi anh: "Các người là một đôi... Có đúng không?"
Ninh Dực hơi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía gã.
Gã đàn ông xua tay nói: "Tôi không có ý gì khác, không giấu cậu, thật ra tôi mở cửa hàng đồ dùng tìиɧ ɖu͙©, tôi ở dưới lầu có một nhà kho, bên trong có rất nhiều ——"
Gã dừng một chút, ám chỉ: "Công cụ dành riêng cho điều giáo S/M."
Trên người hai người bọn họ ít nhiều đều có vết thương, lại không bị nhiễm bệnh, đây không phải chỉ có thể là do mình làm, gã đàn ông trong mấy giờ bị trói ở đó, nhìn thấy dấu vết trên cổ tay Du Phong Nguyệt có dấu vết bị trói qua, bao gồm cả trước đó, cũng từng nhìn thấy Ninh Dực trói Du Phong Nguyệt ra cửa.
Ở mạt thế này, cũng chơi rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ninh Dực bộ dáng cười mà không nói,gã ta vẻ mặt hiểu rõ.
Bên kia, Du Phong Nguyệt đi vào phòng ngủ sờ sờ túi áo khoác, quả nhiên ở trong túi sờ được từng hạt cứng rắn, hắn lấy ra, các loại tinh hạch ở trong lòng bàn tay hắn, mỗi một viên đều rất nhỏ.
Đôi mắt đen của Du Phong Nguyệt lóe ra, đếm mấy tinh hạch, lấy ra một viên tinh hạch cỡ hạt đậu màu trắng sữa, đem những thứ khác thả trở về, nửa ngày sau, hắn lại lấy ra tinh hạch, lại cầm một viên nữa.
Hắn chột dạ kéo áo khoác, sửa sang lại bằng phẳng.
"Bất quá a, màu mắt của hắn, thật sự có chút giống tang thi." Người đàn ông nói, "Lúc đầu tôi thực sự sợ hãi."
"Xin hỏi cao danh quý tánh của ngươi?" Ninh Dực đem sợi dây thừng tháo ra cuốn vào trong tay.
"Ta họ Lý, ngươi gọi ta là Lý ca hay Tiểu Lý đều được." Gã ta nói.
"Được, Tiểu Lý ca." Ninh Dực cười cười, hỏi, "Con gái ngươi ở một mình trong phòng có sao không?"
"A..." Gã đàn ông cười hai tiếng, "Không có việc gì, con bé tỉnh lại sẽ tự mình tìm đồ ăn, có đôi khi tôi cũng sẽ ra ngoài, con bé rất hiểu chuyện —— hai người có tính toán rời khỏi nơi này không?"
"Cái này... Tôi vẫn chưa nghĩ đến." Ninh Dực nói, "Trước cứ qua một ngày tính một ngày đi."
Ninh Dực nhìn ra được gã đàn ông có ý muốn lấy lòng cậu, gã đàn ông nói cậu nếu cần những thứ kia, có thể tùy tiện lấy, chỉ cần cho gã chút đồ ăn là được, trong nhà gã sắp không có thức ăn, đói ai cũng không thể đói đứa nhỏ.
"Ngươi không muốn đi sao?" Ninh Dực hỏi.
Người đàn ông cười khổ và nói, "Nghĩ đi, đi thì đi được không phải là không thể bỏ rơi con gái tôi sao."
Ninh Dực nói mấy câu, gã đàn ông nói ra tình hình gần đây của tuyến đường gần đó, hiện tại TV đã không phát được tín hiệu gì nữa, thành phố này đã bị buông tha.
Sau khi cậu đưa gã đàn ông ra ngoài, xoay người đi vào phòng ngủ, cậu đẩy cửa vào, Du Phong Nguyệt trong phòng ngồi trên ghế máy tính, dây thừng trói hắn ta đã sớm bị giãy đứt.
Ninh Dực đi tới trước mặt hắn, hai tay chống lên tay vịn hai bên ghế máy tính, cúi người nhìn ánh mắt Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt không né không tránh, Ninh Dực cảm thấy ánh mắt hắn có chút không giống lúc trước, không có như vậy... Ảm đạm không ánh sáng, tuy rằng tối tăm, nhưng làm cho người ta có một chút biến hóa.
Nhưng nhìn kỹ lại không cảm thấy có chỗ nào không giống nhau.
Tầm mắt cậu đảo qua mặt Du Phong Nguyệt, ý vị không rõ tiếng cười, "Hắn ta nói chúng ta là một đôi, chỗ nào giống?"
Du Phong Nguyệt tự nhiên sẽ không trả lời cậu, cậu cũng không cần Du Phong Nguyệt trả lời, chỉ thuận miệng nói một câu.
Cậu đứng thẳng dậy, cầm lấy áo khoác của mình trên bàn làm việc, lấy tinh hạch trong túi ra, quần áo ném sang một bên, "Hắn đã đi rồi, anh có thể đi ra ngoài."
Nửa ngày không nghe thấy thanh âm, hắn nghiêng đầu nhìn qua, Du Phong Nguyệt còn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
"Thế nào?" Cậu khom lưng nhìn thẳng hắn, "Muốn ở cùng một chỗ với tôi?"
Du Phong Nguyệt rũ mi mắt xuống.
"Biểu tình này của anh là sao đây?" Ninh Dực đè lại lông mày của cậu, "Đừng bày ra bộ dáng cúi đầu nhu thuận này cho tôi xem, tôi sẽ không bị anh lừa."
Du Phong Nguyệt giơ tay lên nắm lấy góc áo cậu, "Tôi đói bụng."
Ninh Dực: "..."
Ha, cậu liền biết.
Buổi chiều Ninh Dực hấp thu tinh hạch, buổi tối luyện tập sử dụng dị năng, sáng sớm hôm sau lại ra cửa, buổi chiều trở về, cậu lại nhìn thấy gã đàn ông kia ở cửa, gã đàn ông trong tay cầm một cái túi, cười đưa cho cậu, nói nhờ có cậu, con gái gã mới không xảy ra chuyện, đây là tạ lễ.
"Tiểu Lý ca, còn chưa từng thấy qua nữ nhi của ngươi." Ninh Dực mở túi ra nói.
"Sợ người lạ, không dám ra ngoài, đứa nhỏ dễ bị sợ hãi." Tiểu Lý nói rằng gã không thể ở lại lâu, cậu cũng không nói rằng sẽ cho gã vào cửa, gã liền xoay người quay trở lại phòng của mình.
Ninh Dực nhìn số nhà, cách bọn họ một gian phòng ở giữa.
Ninh Dực thu hồi tầm mắt vào cửa, trong phòng Du Phong Nguyệt không ở trên sô pha đợi, ở ban công. Hôm nay Ninh Dực ra ngoài không trói hắn, sau khi cậu vào cửa, Du Phong Nguyệt mới từ ban công trở về, nhìn quần áo của Ninh Dực, nói bẩn thỉu.
"Ngại bẩn anh đừng nhìn." Ninh Dực mở túi Tiểu Lý lấy ra nhìn một chút, bên trong là một cái hộp, cậu lấy ra, từ chỗ trong suốt nhìn thấy đồ trong hộp, cậu nhướng mày, nhìn Du Phong Nguyệt một cái, ném cho hắn, "Cho anh."
Du Phong Nguyệt tiếp được, nhìn đồ vật trên tay, tức khắc ném xa, mím môi nhìn Ninh Dực.
Ah, lại tức giận.
Ninh Dực nhếch môi, "Thế nào, không thích sao? "
"Không mặc." Du Phong Nguyệt gằn từng chữ nhấn mạnh, "Không mặc."
Đó là một bộ quần áo tình thú.
Chọc Du Phong Nguyệt xong, Ninh Dực cười vài tiếng, lúc xoay người trở về phòng ngủ, Du Phong Nguyệt đột nhiên từ phía sau cậu nhào tới, Ninh Dực lảo đảo vài bước, tinh hạch trong túi rơi xuống đất, khi cậu quay đầu lại muốn phòng thủ, Du Phong Nguyệt lại ngoài dự liệu cũng không cắn cậu, rất nhanh liền buông cậu ra.
Chỉ đứng trước mặt cậu, nhấn mạnh "không mặc" một lần nữa.
"Không cho cậu mặc." Ninh Dực khom lưng nhặt lên tinh hạch.
Lúc cậu về phòng, hồi tưởng lại một màn này, luôn cảm thấy có chút cổ quái, Du Phong Nguyệt thuần túy nhào tới không cắn cậu, vẫn là lần đầu tiên.
Cậu đem tinh hạch nhặt lên đặt lên bàn, lòng bàn tay nâng cằm ngón trỏ khẽ điểm hai má.
Chỗ nào kì quái a?
Trong tay cậu chơi đùa một viên tinh hạch, nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn vị trí túi quần áo, đưa tay chạm một chút.
Du Phong Nguyệt, giống như sờ đến thắt lưng cậu.
Từ sau khi Du Phong Nguyệt bị Ninh Dực cắn qua một lần, liền thành thật rất nhiều, không có hành động đánh lén Ninh Dực nữa, mặc dù Ninh Dực không có trói hắn nữa, hắn cũng rất an phận, lại hai ngày trôi qua.
Ninh Dực mò mẫm con đường phụ cận, dần dần bắt đầu thích ứng với mạt thế.
Hàng xóm cách vách đối với cậu thái độ rất nhiệt tình, hai ngày nay đều có đưa đồ tới, ngay cả bαo ©αo sυ cũng đưa tới, Ninh Dực nghiên cứu đồ Tiểu Lý đưa trong chốc lát, cũng không quá hứng thú đặt ở một bên, cậu đối với hộp chuyển phát nhanh ở cửa ngược lại càng cảm thấy hứng thú.
Người nhận phía trên, đều là tên của những người khác nhau, nhưng đồ vật bên trong, lại không ngoại lệ đều là một ít đồ dùng tình thú.
......
Một buổi sáng khác.
Lúc Ninh Dực và Du Phong Nguyệt đang ăn chút đồ ăn, nói với hắn chuyện rời khỏi nơi này, Du Phong Nguyệt không có phản ứng gì.
"Ngày mai đi tìm xe." Ninh Dực nói, "Anh cùng tôi đi ra ngoài."
---------
Sau khi ăn sáng, hắn ra khỏi cửa.
Du Phong Nguyệt trong phòng con ngươi đen giật giật, nhìn về phía vị trí cửa, chờ mười phút sau, hắn đứng lên, đi vào phòng ngủ, hắn ở dưới gầm giường lấy ra quần áo dính máu trước đó, đang muốn thay thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Du Phong Nguyệt đi ra ngoài, nhìn thấy hai người đàn ông đứng trong phòng khách, một người là người đàn ông đeo kính gọng đen, một người đàn ông là gương mặt xa lạ, người cao to, cao một mét chín.
"Cái kia vừa mới ra ngoài năng lực không tệ, có thể cân nhắc kéo hắn gia nhập, cái này mỗi ngày ở nhà ăn cơm mềm, không có tác dụng gì, ngươi giải quyết đi."
Bọn họ quan sát một thời gian dài mới ra tay, tin chắc nơi này chỉ có Ninh Dực cùng Du Phong Nguyệt hai người. Người đàn ông đeo kính bọn họ không phải người trong tòa nhà này, lúc trước đều dựa vào giá trị vũ lực, cướp bóc thức ăn của người sống sót sống sót, sau đó người sống sót còn lại cũng cảm nhiễm, chỉ còn lại bọn họ, bọn họ không muốn mạo hiểm đi ra ngoài gϊếŧ tang thi, vậy thì chỉ có thể tới một người, cướp một người.
Du Phong Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn hai vị khách không mời trong phòng.
-----------
Buổi chiều, Ninh Dực như thường ngày trở về, cậu vừa đi vào, liền nhìn thấy trong phòng khách bị trói hai người, trên mặt hai người đều có trình độ xanh tím khác nhau.
Du Phong Nguyệt đứng ở trước mặt hai người kia, đưa lưng về phía Ninh Dực, nghe được tiếng mở cửa, mới nghiêng đầu.
Giữa lông mày Ninh Dực khẽ nhúc nhích, cậu đi vào: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Người đàn ông đeo kính gọng đen vừa định nói chuyện, Du Phong Nguyệt liền quay đầu nhìn gã ta một cái, lời nói của gã ta đến bên miệng dừng lại một chút.
Du Phong Nguyệt quay đầu lại, thanh âm nhàn nhạt nói với Ninh Dực: "Trộm đồ."
Đây là lần đầu tiên người đàn ông đeo kính gọng đen nghe Du Phong Nguyệt mở miệng, trán gã ta đổ mồ hôi lạnh, "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Hiểu lầm? Ninh Dực ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ, khuỷu tay đặt lên đùi, cậu nhìn thắt nút thắt, vẫn là thử pháp giống như lần trước, tầm mắt cậu dừng lại trên mặt người đàn ông xa lạ kia một chút, "Sao còn mang theo bằng hữu tới, khách khí như vậy."
Người đàn ông đeo kính gọng đen mở miệng: "Không phải."
Du Phong Nguyệt ở phía sau Ninh Dực mở miệng, giọng nói từ tính có chút ngây ngô nói, "Không phải hiểu lầm."
"Hả?" Ninh Dực nghiêng đầu liếc Du Phong Nguyệt một cái, "Nếu anh ấy nói không phải, vậy thì không phải, Tiểu Lý ca, ngươi không có con gái đi."
"Ngươi cứ như vậy tin lời hắn nói?" Một người đàn ông lạ mặt khác nói.
"Đương nhiên rồi." Ninh Dực đứng dậy đi đến bên cạnh Du Phong Nguyệt, như hai anh em tốt mà ôm lấy vai hắn, nghiêng đầu, cười khẽ, "Tôi phi thường —— tín nhiệm anh ấy a."
Lông mi Du Phong Nguyệt rũ xuống khẽ run rẩy, nghiêng đầu nhìn Ninh Dực một cái.
"Ngươi cứ như vậy chắc chắn hắn sẽ không phản bội ngươi?" Người đàn ông nói, "Lòng người cách bụng, loại người bán mông như hắn ta, trước kia tôi đã gặp qua không ít, khi đó thật lòng cũng không có mấy người huống chi hiện tại —— ngươi đối với hắn ta tốt như vậy, nói không chừng hắn ta đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi ngươi leo lên cành cây khác đâu."
"Anh ta có phải không?" Ninh Dực chỉ chỉ Du Phong Nguyệt, cảm thấy lời nói của người đàn ông thật buồn cười, giật khóe miệng nhịn không được nở nụ cười, hai vai đều đang run rẩy.
"Hắn nói anh bán mông." Cậu quay đầu nói với Du Phong Nguyệt.
Du Phong Quân mím chặt khóe miệng không nói một lời.
"Biết là có ý gì không?" Ninh Dực nghiêng người qua, giọng nói trầm thấp ở bên tai hắn thì thầm, "Chính là nằm ở trên giường, cho người ta đè lên, ngủ cùng người khác, để được đổi lấy thứ khác."
Cậu hứng thú chú ý đến biểu tình của Du Phong Nguyệt, muốn xem hắn có tức giận hay không, trên mặt Du Phong Nguyệt thủy chung là không có cảm xúc gì.
"Không có." Du Phong Nguyệt chỉ nói.
Ninh Dực: "Hả? Không có sao?"