Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 2:

Bên ngoài một trận gió thổi qua, không còn tiếng động.

Lan Tùy liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, cơ thể này chưa hoàn toàn khôi phục lại, cả người không có sức, anh ngồi tựa vào tường, nghe nữ giúp việc bên ngoài nói đã chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh, hỏi anh có muốn ăn bây giờ hay không.

“Vào đi,” Anh nói.

Lúc nữ giúp việc đi vào, Lan Tùy đã vịn vách tường đứng lên, trong phòng bật đèn, nữ giúp việc đem đĩa đặt ở trên bàn trà, nhìn thoáng qua Lan Tùy đứng bên cửa sổ.

Mái tóc đen rũ xuống giữa hai hàng chân mày, đường nét sườn mặt hết sức mê người.

Đây là nữ giúp việc mới tới biệt thự, nữ giúp việc nhìn lén bị Lan Tùy nghiêng đầu thấy được.

Lan Tùy cũng không so đo: “Dịch tổng ngủ chưa?”

"Dịch tổng đã nghỉ ngơi rồi ạ.” Nữ giúp việc nói.

Lan Tùy ra hiệu nữ giúp việc cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi.

“Vâng." Nữ giúp việc đỏ mặt lui ra ngoài.

Đây là một gian phòng với phong cách đơn giản, không có quá nhiều trang trí hoa lệ nhưng vẫn có cảm giác xa xỉ ngầm, bữa khuya đặt ở trên bàn trà, là một ít bánh bích quy và cà phê.

Dịch tổng, cấp trên của anh, cũng là nhân vật chính của thế giới này.

Hệ thống 067 đưa anh đến thế giới có kịch bản lấy nhân vật chính làm trung tâm để triển khai.

Nhân vật chính tên Dịch Thần Dạ, là là con trai của Công Tước Huyết Tộc, hắn là con lai Huyết Tộc, cái loại lai mà có thể gọi là tạp chủng luôn cũng được, vừa lai giữa phương Đông và phương Tây, đã vậy còn trộn lẫn giữa dòng máu con người và dòng máu Huyết Tộc.

Huyết Tộc, là sinh vật tồn tại trong truyền thuyết, nghe đồn bọn họ sợ ánh sáng mặt trời, thập tự giá, tỏi,… quanh năm không thấy ánh sáng, màu da tái nhợt, năng lực khôi phục rất mạnh, thức ăn là máu, địa điểm nghỉ ngơi yêu thích là quan tài, là sinh vật bất tử.

Mà nhân vật chính ở thế giới này là Huyết Tộc không thuần chủng, nhưng lịch sử phát triển cho đến bây giờ, Huyết Tộc thuần chủng cũng chả còn lại bao nhiêu nữa.

Cha của Dịch Thần Dạ là Huyết tộc, mẹ hắn là con người, cha hắn đã qua đời mười mấy năm trước, trong giới Huyết Tộc, cha hắn là Công Tước cao quý, là thuần chủng vô cùng mạnh mẽ, cường đại.

Nhân vật chính bởi vì là con lai nên trước khi trưởng thành hắn cũng không có quá nhiều khát vọng đối với máu như Huyết Tộc bình thường, cho đến khi tuổi tác bắt đầu tăng lên thì sự khát máu mới dần lộ ra.

Một năm trước, hắn được cha của Lan Tùy đón về nhà.

Nhà họ Lan từ trước đến nay vẫn luôn là người hầu trung thành của các đời Công Tước Huyết Tộc, cho tới thế kỷ hai mươi mốt, truyền thống này vẫn không thay đổi. Dịch Thần Dạ rất giống cha hắn, khi hắn tới Trung Quốc bàn chuyện làm ăn, cha của Lan Tùy liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Nhà họ Lan cùng với Công Tước Huyết Tộc vốn có khế ước, vĩnh viễn không thể phản bội.

Trong nội dung kịch bản, nhà họ Lan là một gia tộc có độ trung thành rất cao, mà Lan Tuỳ nguyên bản của thế giới này, vừa là bạn của nhân vật chính, vừa là một công cụ hình người đã nói câu: "Đã lâu không thấy Dịch tổng nở nụ cười".

Hiện tại thế giới này dựa trên cốt truyện gốc của tiểu thuyết mà tiếp diễn, nhân vật có tư tưởng, suy nghĩ của mình, Lan Tuỳ nguyên bản không cam tâm làm công cụ hình người giống như trong tiểu thuyết gốc.

Anh muốn cuộc sống bất tử, hủy bỏ khế ước, phản bội Dịch Thần Dạ.

Đêm.

Sau đó anh chuyển từ công cụ hình người biến thành bia đỡ đạn.

Vừa rồi mới chết.

Về phần Trình Cảnh, tên đó có thể xem như là phiền toái nhỏ mà Lan Tuỳ nguyên bản tạo ra cho anh, ban đêm thích đến để "Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ".

Lan Tùy đi tới trước gương, nhìn người trong gương, anh ngẩng đầu lên, vết thương trên cổ không còn rỉ máu nữa, anh rút khăn giấy ướt lau hai cái, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác.

Anh vào phòng rửa sạch cơ thể.

Nửa năm trước, "Lan Tùy" đến bên cạnh Dịch Thần Dạ, làm phụ tá hỗ trợ Dịch Thần Dạ xử lý công việc, dạy hắn cách để quản lý sản nghiệp gia tộc, dù sao Dịch Thần Dạ cũng là Huyết Tộc, khả năng tiếp thu so với người thường mạnh hơn nhiều, rất nhanh đã nắm được hết những gì mà Lan Tuỳ muốn dạy, chỉ cần thêm ít thời gian nữa thôi, Lan Tùy cũng không còn gì có thể dạy hắn.

Nội dung kịch bản gốc miêu tả, Dịch Thần Dạ lúc còn đi học khóa đêm sẽ nhảy lớp để nhanh chóng hoàn thành việc học, hàng năm đều lấy được học bổng, nhân duyên cũng không tệ lắm, mà người vốn đã ở trên đỉnh cao như hắn lại có tật xấu rất lớn, rất thích gây sự, đâm sau lưng người khác, hắn cực kỳ hưởng thụ việc đem mọi chuyện làm cho rối rắm lên, nhìn bọn họ trình diễn trò khôi hài, mà hắn là người xem kịch, Dịch Thần Dạ so với nhân vật phản diện còn giống nhân vật phản diện hơn, nội tâm cực u ám, thậm chí muốn phá huỷ hết mọi thứ.

[Hệ thống cổ vũ an ủi Lan Tuỳ: trước mắt giá trị hắc hoá của nhân vật chính là 80, mời cậu nỗ lực hết sức, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng đưa giá trị hắc hoá về lại điểm xuất phát.]

Lan Tùy: [Ai cũng bắt đầu như vậy sao?]

Hệ thống qua loa nói: [Không sai lắm, mỗi hệ thống có khác biệt rất nhỏ.]

Lan Tùy giật cổ một cái, cổ đau nhức, anh nói: "Còn tưởng là nhiệm vụ nhỏ để được đi dưỡng lão nghỉ phép chứ… thật sự là, có chút gian khổ đấy!”

Nước chảy xuôi từ vòi hoa sen cọ qua người anh, anh tiện tay vuốt tóc ra sau đầu, lau nước trên mặt.

Lan Tùy ngủ một đêm, sáng hôm sau thức dậy thì có tinh thần hơn nhiều, anh mặc áo sơ mi đặt ở đầu giường, cài đến tận nút áo trên cùng, cầm lấy một cặp kính mắt đặt ở trên sống mũi, nhìn qua rất trưởng thành, tinh anh.

Chuyện quản gia phải làm không chỉ là phụ trách sinh hoạt thường ngày của Dịch Thần Dạ, mà còn bao gồm cả công việc của hắn, nói chung mọi thứ anh đều phải lo, từ cuộc sống bình thường cho đến cuộc sống công sở!

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Quản gia Lan Tùy." Lan Tùy vừa ra khỏi cửa đã thấy nữ giúp việc trông coi vẻ mặt khó xử: Dịch tổng gọi anh qua chỗ ngài ấy!”

“Tôi biết rồi." Lan Tùy đẩy kính trên sống mũi, đi đến phòng ngủ của Dịch Thần Dạ.

Nữ giúp việc ở phía sau anh nhỏ giọng nói: "Sắc mặt Dịch tổng hình như không dễ chịu lắm đâu ạ!”

Phòng Lan Tùy ở sát vách phòng của Dịch Thần Dạ, chưa tới hai bước đã đến nơi, Lan Tùy giơ tay gõ cửa: "Dịch tổng, tôi vào đây.”

Anh đẩy cửa vào, rèm cửa sổ trong phòng đã kéo ra một nửa, người thanh niên đang đứng ở góc tối bên cạnh giường, đưa lưng về phía anh, sống lưng dẻo dai tràn ngập cảm giác sức mạnh, nhưng đã bị áo sơ mi che khuất.

Người thanh niên xoay lại.

Rèm cửa sổ bị gió thổi lên, phấp phới hạ xuống.

Thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan lập thể, màu da trắng sứ nhẵn nhụi, nhìn qua thì ôn hòa, nhưng lại giống như mang theo vài phần lệ khí, trong nháy mắt hắn xoay người lại, phần lệ khí kia biến mất hầu như không còn.

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Giọng nói của hắn vẫn rất bình thường, nghe cứ như là thuận miệng hỏi.

Lan Tùy: "Ngủ rất ngon.”

“Lại đây giúp tôi cài lại." Dịch Thần Dạ nói.