Editor & Beta-er: moè Sana
Dáng vẻ ôn hòa nho nhã của anh, khiến cho Ôn Hạ nhớ tới một câu, ‘quân tử nào có hai, đứng trên đường tựa ngọc’.
Những rối rắm trong lòng bởi vì những lời này của anh, bỗng nhiên tan thành mây khói, có chút ngượng ngùng cười cười: “Ngại quá, tôi hiểu lầm.”
Chu Tháp ngược lại tiếp nối đề tài này, nói đùa: “Không sao, có cô gái nào thích hợp, cậu có thể giới thiệu cho tôi.”
Anh vẫn còn độc thân, ý nghĩ này vừa hình thành trong đầu, có cả sự vui sướиɠ.
Khóe miệng Ôn Hạ không ngừng nhếch lên, chính cô cũng không phát hiện ra.
*
Trước khi tan ca Ôn Hạ nhận được cuộc gọi từ mẹ Tả, nói cô về nhà ăn chung một bữa cơm.
Ôn Hạ không thích bữa cơm xã giao này, không ngoài chuyện muốn cô sống đi đóng quân cùng Tả Thương, hoặc là muốn cô sinh một đứa con.
Trong lời nói của bà, như thể có một đứa con rồi, Tả Thường và cô sẽ vĩnh viễn buộc cùng một chỗ.
Buổi tối Tả Thương gọi điện thoại cho cô, cô cũng không kể chuyện mẹ Tả thúc giục cô sinh con, ngược lại Tả Thương chủ động nói: “Có phải mẹ tôi lại thúc giục chuyện có con hay không?”
Những ngón tay Ôn Hạ đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, cách microphone ừ một tiếng.
Tả Thương dường như không có bất kỳ thói xấu gì để bị người khác bới móc, cô cũng không chán ghét việc ở chung với anh, chuyện giường chiếu hòa hợp.
Trong thời gian này cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện rời xa anh.
Tả Thương nói: “Em muốn sinh một đứa không.”
Đây là lần đầu tiên Tả Thương hỏi cô, hỏi một cách thẳng thừng như vậy.
Cô sững sờ, cô chưa từng nghĩ tới việc sinh con, cho dù đã làʍ t̠ìиɦ rất nhiều rất nhiều lần với anh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sinh ra kết tinh tình yêu cho anh.
Có lẽ cô cũng hiểu được, giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ là sự thoải mái về thể xác, thỏa mãn du͙© vọиɠ của nhau mà thôi.
Ôn Hạ đường hoàng giải thích: “Sức khỏe em vốn không tốt lắm, chờ em điều dưỡng tốt cơ thể, rồi mới có con được không?”
Giọng điệu nhún nhường trong lời nói của cô chọc cho Tả Thương cười khẽ: “Cơ thể là của em, không nên làm như tôi đang ép buộc em chứ.”
Chủ đề này kết thúc một cách lặng lẽ, điện thoại cũng đột nhiên cúp máy.
Cô nhìn chăm chú vào tên Tả Thương trên màn hình, trong lòng đọc thầm tên anh, không hiểu sao trong lòng lại có chút cô đơn trống rỗng.
Thông báo wechat sáng lên trên giao diện máy tính, nhấp vào biểu tượng wechat, là tin nhắn của Chu Tháp.
“Ngày mai mang bữa sáng cho tôi được không?”
Trái tim trống rỗng của Ôn Hạ lại trở nên đầy ắp, tin nhắn còn chưa gửi đi, phía bên Tả Thương lại gọi điện tới.
“Ôn Hạ, anh cúp điện thoại của em, em cũng không thèm hỏi lý do sao?”
Vẻ mặt Ôn Hạ mơ hồ, anh thường xuyên có việc, không kịp nói lý do cũng là chuyện thường, tại sao phải chất vấn anh.
Không đợi cô trả lời, Tả Thương đã gắt gỏng nói một câu: “Đệt, chết tiệt.”
Ôn Hạ quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Tả Thương tức giận trả lời một câu: “Suýt chút nữa bị rắn cắn.”
Ôn Hạ nhấc bàn tay đang đặt trên bàn phím lên, cầm điệu thoại áp vào tai, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Anh thường đột ngột cúp điện thoại của em, là do anh có việc đột xuất phải làm, em không thể quấy rầy anh được.”
Tả Thương đối với lời giải thích của Ôn Hạ, than nhẹ một câu: “Em trái lại rất hiểu chuyện nhỉ.”
Ôn Hạ không hiểu vì sao Tả Thương lại trở nên thay đổi thất thường, nhìn tin nhắn của Chu Tháp trên màn hình, cô nhấn phím enter, trên màn hình có thêm một chữ ‘được’.
Tả Thương cúp điện thoại, tay nắm chặt đầu rắn, dùng sức vung lên rồi ném ra thật xa.
Tại sao anh lại để ý đến suy nghĩ của Ôn Hạ, anh và Ôn Hạ kết hôn, cũng không phải hai phía tình đầu ý hợp gì, chẳng qua là vừa vặn thích hợp kết hôn thì kết hôn thôi.
Nhưng giờ phút này, anh lại để ý đến thái độ hờ hững của cô, nhất định là do nhiệm vụ đột xuất làm gián đoạn kỳ nghỉ của anh, di chứng của du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn.
Nghĩ đến đây làm anh nhớ tới tấm thân trắng hồng và dáng vẻ thẹn thùng nằm rêи ɾỉ ướŧ áŧ dưới người anh của cô.
Dươиɠ ѵậŧ sung huyết chống lên thành một cái lều nhỏ, Tả Thương hận không thể kết thúc nhiệm vụ ngay lập tức, về nhà làʍ t̠ìиɦ với lão bà.