Editor & Beta-er: moè Sana
Sau thời gian tham hoan dai dẳng, Ôn Hạ vẻ vang đi làm trễ, sắc mặt y tá trưởng không chút vui vẻ nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Khoa cấp cứu nói có bệnh nhân sắp nhập viện, cô qua đó giúp đỡ đi.”
Ôn Hạ đến khoa cấp cứu đón bệnh nhân, mới biết người bị thương chính là Chu Tháp.
Cô và Chu Tháp đã rất lâu chưa gặp mặt nhau, lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là lúc Tả Thương uống say đợt nghỉ lễ mừng năm mới, Chu Tháp gọi điện cho cô, rồi nhờ cô tới đón người.
Chu Tháp hơi ngạc nhiên khi thấy người tới là cô.
Cả buổi sáng, trái tim Ôn Hạ đều đập loạn xạ, phòng bệnh của Chu Tháp cách quầy làm việc của y tá không xa, thỉnh thoảng sẽ có người đến văn phòng để hỏi thăm tình trạng người bệnh.
Lúc Ôn Hạ đo nhiệt độ cơ thể cho anh, ngón tay vẫn luôn run rẩy, đo huyết áp tận mấy lần mới chính xác.
Đối với loại sai lầm này, cô ảo não vỗ vào mặt mình, biểu hiện của cô trước mặt Chu Tháp có phải quá thiếu chuyên nghiệp hay không.
Trong lúc suy nghĩ miên man thì điện thoại di động rung lên.
Là cuộc gọi của Tả Thương.
Cô bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy với Tả Thương, lúc gặp lại Chu Tháp, thứ cảm giác yêu thích kia dường như không thể kìm nén, không tự chủ được mà bộc phát ra ngoài, hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của cô.
Nhận điện thoại, là giọng nói trầm nhưng ấm và từ tốn của Tả Thương: “Đột ngột nhận được thông báo, phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
Ôn Hạ đã quen với việc xa nhau nên cũng không buồn, chỉ khẽ ừ cho qua chuyện.
Tả Thương không vội cúp điện thoại như thường lệ, mà dặn dò thêm một câu: “Chăm sóc tốt bản thân.”
Ôn Hạ có đôi khi sẽ cảm thấy mình gả cho Tả Thương không khác gì lúc còn độc thân, chính loại cảm giác này khiến cho cô không chán ghét cũng không hối hận khi kết hôn với anh.
Tiền lương trợ cấp hàng tháng của anh sẽ được chuyển vào tài khoản cá nhân của cô đúng hạn, thỉnh thoảng lúc rãnh rỗi còn đặt một ít đồ ăn vặt trên mạng cho cô, mặc dù cô chưa bao giờ đòi hỏi những thứ này.
Cô suy tư một lúc, cắn môi trả lời anh: “Ừm, anh cũng chăm sóc tốt chính mình.”
Tâm trạng Tả Thương dường như không tệ, trêu chọc một câu: “Đợi tôi trở về, em có thể xin lãnh đạo nghỉ thêm mấy ngày, miễn cho buổi sáng đi làm trễ.”
Ôn Hạ nhớ tới nguyên nhân buổi sáng đi làm trễ, cô ngủ mơ màng không sâu giấc, bị anh vừa liếʍ vừa làm, toàn thân rạo rực, anh đánh hông thẳng tắp một cái, cô bị cảm giác no căng phong phú đánh thức, vừa định mở miệng cự tuyệt, anh đã thâm nhập đầu lưỡi vào miệng cô, quấn quýt lấy cô từ đầu đến cuối không thể mở miệng nói ra bất cứ từ nào.
Sáng sớm, từ trên giường, đến phòng tắm, rồi đến bàn ăn.
Anh ăn no thoả mãn nằm trên sô pha nhìn cô hốt hoảng mặc quần áo.
Nhớ lại vẻ mặt của anh trước khi cô rời đi, cô mặt đỏ tim đập nói: “Y tá trưởng tìm em có việc, em cúp máy trước đây.”
Mới vừa cúp điện thoại, lại nhận được tin nhắn wechat của Tả Thương: Thẹn thùng cái gì chứ, đều là vợ chồng già rồi cả rồi.
Mặt Ôn Hạ càng nóng hơn, bình truyền dịch của Chu Tháp đúng lúc truyền xong, cô cẩn thận rút dây truyền dịch ra, Chu Tháp hỏi: “Cậu nóng lắm hả? Mặt đỏ quá.”
Điểm khác biệt của anh so với Tả Tương, là giọng nói của anh rất dịu dàng, bên trong còn chứa đựng chút cảm xúc quan tâm, càng thêm nhẹ nhàng đánh vào lòng cô.
Cô vừa thu bình truyền dịch, vừa cố gắng bình tĩnh giải thích: “Có thể do mãi chạy tới chạy lui làm việc nên hơi nóng một chút, cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
*
Buổi trưa, có một cô bé đưa cơm tới cho Chu Tháp.
Ôn Hạ nhìn về phía phòng bệnh, cô gái nhỏ nói chuyện liến thoắng, dường như đang chọc Chu Tháp cười.
Ôn Hạ rơi vào trầm tư, trước kia cô đã cảm thấy, một chàng trai hướng nội, thích yên tĩnh như Chu Tháp, nên có một cô bạn gái thú vị.
Có vẻ như anh vẫn thích những cô gái dễ thương và thú vị như vậy.
Kiểm tra buổi chiều của Chu Tháp, y tá Trường An sắp xếp cho Ôn Hạ đi theo bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, cô không hề thích công việc này.
Ở bên cạnh Chu Tháp, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn, càng ghét việc chính mình nghĩ ngợi lung tung.
Thân là người đã có chồng lại tơ tưởng đến đàn ông đã có vợ khác, nghĩ thế nào đi nữa đều cảm thấy mình thật quá đáng.
Nhưng Chu Tháp rất thích bắt chuyện, hỏi cô và Tả Thương có phải đã đến lúc nên có con rồi hay không.
Vấn đề này, Chu Tháp không phải là người đầu tiên hỏi.
Chỉ là khi nghe anh hỏi như vậy, cô vẫn có chút ngoài ý muốn.
Thấy cô không trả lời, Chu Tháp cười cười: “Tả Thương không sốt ruột sao?”
Cô không biết Tả Thương có sốt ruột chuyện sinh con không, cố biết Tả Thương vui với quá trình tạo ra con cái, hơn nữa còn có ham muốn rất mãnh liệt.
Có lẽ vì nghĩ tới chuyện giường chiếu, mặt của cô lại đỏ lên, bởi vì Chu Tháp đang quay lưng về phía cô, nên không thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cô, chỉ nghe cô nói: “Chắc không vội.”
Nhớ tới cô gái hồi trưa ở trong phòng bệnh của Chu Tháp, cô buột miệng nói ra: “Có phải sắp có chuyện gì tốt đến với cậu không?”
“Hả? Sao tôi lại không biết chứ?”
Nghe thấy giọng nói trêu tức của anh, Ôn Hạ quẫn bách cúi đầu, ấp a ấp úng: “Cô gái đưa cơm trưa cho cậu không phải là bạn gái sao?”
Chu Tháp quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ra ý cười yếu ớt: “Đó là em gái tôi.”