Editor & Beta-er: moè Sana
Ôn Hạ liên tục mấy ngày đều mang cơm đi cho Chu Tháp, có một lần khi cô đi thay bình truyền dịch cho Chu Tháp, nghe thấy em gái Chu Tháp trêu chọc anh trai mình, “Cô y tá nhỏ mỗi ngày đưa đồ ăn sáng cho anh có phải thích anh hay không?”
Chu Tháp không trả lời cô ấy, chỉ liếc nhìn về phía cửa ra vào, khóe miệng lộ ra một nụ cười thường thấy, trong khi đó mặt Ôn Hạ lại đột nhiên đỏ bừng lên.
Em gái Chu Tháp thức thời ngậm miệng, chừa lại không gian cho hai người.
Chu Tháp đưa tay qua, cười thành tiếng, lúc Ôn Hạ đang thay kim cho anh còn nghi ngờ ngẩn đầu lên xác nhận xem có phải anh là người vừa mới phát ra tiếng cười không.
Thấy khóe miệng anh vẫn còn cong lên cười, mặt cô lại bắt đầu trở nên nóng bỏng.
“Cậu có vẻ rất thích đỏ mặt.” Chu Tháp nói.
Ôn Hạ gạt mắt nhìn sang một bên, cố gắng phớt lờ nụ cười trên mặt anh, nhưng thực ra rất muốn ngắm tiếp, mặt lại càng nóng hơn.
Ấn tượng của Chu Tháp về cô dừng lại từ hồi cô và Tả Thương kết hôn, lúc nhận được thiệp mời của Tả Thương, thậm chí anh còn cố ý hỏi Tả Thương có phải trùng tên trùng họ hay không, hay là bạn học trước kia của bọn họ.
Khi Tả Thương nói đó là cô bạn học thời trung học, Chu Tháp có chút ngạc nhiên, trong nhận thức của anh, một cô gái như Ôn Hạ hẳn sẽ không thích người như Tả Thương.
Anh không nhớ rõ đã từng nghe ai nói, rằng Cố Hạ thích những chàng trai dịu dàng ấm áp.
Tả Thương thấy thế nào cũng không giống một người dịu dàng, khi đó Chu Tháp còn nói đùa rằng kẻ rắn rỏi như Tả Thương cũng có nhu tình.
Chỉ nhìn thấy Tả Thương lơ đễnh nói, dù sao đều phải cưới lão bà, cưới một cô bé con hiền lành một chút thì tốt hơn.
Lúc kết hôn, cô mặc một bộ áo cưới màu trắng, trong nháy mắt lúc cô xuất hiện, Chu Tháp nhớ đến những lời Tả Thương đã từng nói, anh bỗng nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân của Ôn Hạ có lẽ sẽ không hạnh phúc.
Chỉ là anh không thể nói ra.
*
Sau khi Chu Tháp và Ôn Hạ nói chuyện phiếm với nhau vài câu, Ôn Hạ rời khỏi phòng bệnh.
Lúc đi ra, cô quay đầu nhìn hộp cơm đặt cạnh giường bệnh, anh đã ăn hết cháo cô nấu.
Vài ngày sau, Chu Tháp sẽ xuất viện, trong lòng Ôn Hạ có chút luyến tiếc.
Cô vô cùng trân trọng khoảng thời gian ở bên Chu Tháp, đến ngay cả ngày nghỉ cũng đổi nhiều lần với những y tá khác trong bệnh viện.
Nhưng thời gian họ có thể ở bên nhau cũng chỉ vỏn vẹn có vài phút, hoặc là mười mấy phút, cô không thể tìm được thêm lý do thích hợp nào nữa để tiếp cận anh.
Trước khi xuất viện, nhìn Chu Tháp thu dọn đồ đạc, Ôn Hạ với suy nghĩ trong lòng và lời nói ra ngoài miệng không giống nhau, nhắc lại với anh lời dặn dò của bác sĩ.
Chu Tháp quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Ôn Hạ cho là mình đã bị bại lộ những tâm tư nhỏ nhặt kia, đang muốn kiếm cớ rời đi.
Chu Tháp nói: “Nghe đồng nghiệp của cậu nói cậu đã lâu không nghỉ ngơi, cậu có muốn ra ngoài thư giãn một chút không?”
Trái tim Ôn Hạ đập loạn xạ, lý trí nói cho cô biết nên từ chối lời đề nghị của Chu Tháp, nhưng xung lực cảm xúc đã chiến thắng tất cả.
“Được chứ. Chẳng qua thân thể của cậu?”
Lúc Chu Tháp gấp quần áo vẫn luôn cúi đầu, hàng lông mi dài cong vυ't, bàn tay vừa rắn chắc lại còn có góc cạnh, ngón tay thon dài mảnh khảnh phối hợp với chiếc áo sơ mi trắng lúc nhập viện, trông vô cùng sạch sẽ.
Không giống với Tả Thương tôi luyện ở quân đội trong thời gian dài, tay Chu Tháp rất trắng, các đường gân xanh hiện lên đặc biệt rõ ràng.
Chu Tháp phát hiện Ôn Hạ đang nhìn chằm chằm vào tay mình, ngẩn đầu lên rồi mỉm cười: “Tôi không sao, chủ yếu là xem cậu sắp xếp thời gian thế nào thôi.”
Chu Tháp nói anh có một người họ hàng bao trồng một vườn trái cây ở vùng nông thôn, trái cây vừa khéo được mùa.
Ôn Hạ rất muốn đi.
*
Hẹn trước thời gian một ngày với Chu Tháp, Tả Thương lại gửi tin nhắn cho cô, nói rằng cuối tháng này anh có thể về nhà.
Ôn Hạ bấm về lại giao diện cuộc trò chuyện với Chu Tháp, rơi và suy ngẫm, cô của hiện tại có tính là đang nɠɵạı ŧìиɧ không.
Ý nghĩ mình đang phản bội Tả Thương cứ quanh quẩn trong đầu, cô bực bội quăn điện thoại di động.
Người bạn thân thiết nhất của cô, Lâm Nguyệt Nguyệt, đúng lúc xảy ra vấn đề trong chuyện hôn nhân, hai ngày nay đều gọi điện cho cô để dốc bầu tâm sự.
Thì ra Lâm Nguyệt Nguyệt cùng chồng gặp gỡ và quen biết qua một buổi xem mắt, kết hôn ba năm, khoảng thời gian trước, Lâm Nguyệt Nguyệt liên lạc lại với mối tình đầu, trò chuyện rất vui vẻ, sau khi gặp mặt lại hận gặp nhau quá muộn.
Mượn cứ say rượu, thuê phòng, lên giường.
Thường xuyên qua lại, cả hai bắt đầu nói đến chuyện yêu đương.
Lâm Nguyệt Nguyệt phát hiện người mình yêu vẫn là mối tình đầu, sau khi ở bên anh, cô cảm thấy cả người mình như trẻ lại, thứ cảm giác được chiều chuộng này đúng hẹn mà đến.
Cô nảy sinh ý nghĩ ly hôn, Ôn Hạ đối với loại chuyện này không hề có kinh nghiệm, càng không thể bày mưu tính kế cho Lâm Nguyệt Nguyệt.
Thú thật mà nói, cô sống 25 năm, vẫn chưa biết mùi vị của tình yêu.