Editor & Beta-er: moè Sana
Ôn Hạ đặt mình vào vị trí của Lâm Nguyệt Nguyệt, cảm giác tội lỗi trong lòng khiến cô chủ động gọi điện thoại lại cho Tả Thương.
Tả Thương có chút ngoài ý muốn: “Sao lại gọi điện thoại cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong thời gian Ôn Hạ chờ đợi Tả Thương nghe điện thoại hơn mười giây, suy nghĩ thông suốt một chuyện, cô và Lâm Nguyệt Nguyệt khác nhau, người ta là hai bên tình đầu ý hợp, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là bùng cháy dữ dội.
Cô thuần túy chỉ là đơn phương tương tư thầm mến mà thôi.
Cô tự động nhào vào lòng anh, chưa chắc Chu Tháp đã tiếp nhận.
Tự tìm phiền não.
“Không có, em chỉ muốn hỏi khi nào anh về thôi.” Thanh âm nói chuyện của cô rất mềm mại, khiến trái tim Tả Thương bị lỡ một nhịp.
“Hỏi cái này làm gì, nhớ tôi?” Lúc anh nói câu này đã đè thấp thanh âm, câu sau lại càng đè microphone gần sát miệng rồi nói, “Lần trước vẫn chưa thỏa mãn được em sao?”
Ôn Hạ nghe giọng điệu lưu manh cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ của anh, trong lòng trở nên trống rỗng.
“Mới không phải, em chỉ hỏi thế thôi.” Có lẽ vì ngày mai sẽ đi chơi với Chu Tháp, tâm trạng của cô đặc biệt tốt, lúc nói chuyện còn mang theo giọng điệu ngây ngô của tiểu bé con, Tả Thương nghe vậy trái tim lại thắt chặt.
“Chỉ hỏi thế thôi?” Lúc anh nói chuyện cố ý nói với giọng chậm rãi và nhỏ nhẹ hơn, chút áy náy sinh ra từ dưới đáy lòng Ôn Hạ dần dần bị thay thế bằng một loại cảm xúc kỳ lạ khác, trong đầu cô hiện lên dáng vẻ mặc quân phục của anh lúc hai người kết hôn.
“Ừm.” Ôn Hạ trở mình, áp điện thoại vào tai, “Tả Thương, lúc làm nhiệm vụ anh nhớ chú ý an toàn.”
Tả Thương có cảm giác ngoài ý muốn đối với sự khác thường hôm nay của Ôn Hạ, thường ngày cô sẽ không dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với anh, chỉ biết khách khách khí khí.
Tình cảm giữa bọn họ, vẫn luôn có thể dùng năm chữ để hình dung, tôn trọng nhau như khách.
Tả Thương thỉnh thoảng cũng sẽ hâm mộ các chiến hữu có bạn gái nhỏ làm nũng kiếm chuyện gây sự, ở trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ cố ý gây sự với anh, cho dù mẹ anh bên kia có thuyết giáo cô, có chịu thiệt thòi, cô cũng sẽ không chủ động mở miệng nói ra.
Ôn Hạ như vậy, anh thích, cũng không thích.
Sau khi cúp cuộc gọi wechat, Tả Thương mở tường wechat của Ôn Hạ lên, bài viết gần nhất vẫn là tuyên truyền trong khoa, sau khi lục lọi tất cả bài viết, chỉ tìm được vài tấm hình tự sướиɠ.
Bức ảnh duy nhất của Ôn Hạ trong điện thoại di động của anh, vẫn là lúc mới kết hôn, sinh nhật Ôn Hạ, anh quẹt bánh kem lên mặt cô, cô bất giác nở nụ cười tinh nghịch, bị anh chụp lại.
Nói chuyện với Tả Thương xong, Ôn Hạ mới trả lời tin nhắn của Chu Tháp.
Hẹn mai gặp.
*
Đúng 7 giờ Chu Tháp đã đứng bên ngoài tiểu khu nơi Ôn Hạ ở chờ cô.
Ôn Hạ bởi vì thức dậy quá sớm, buồn ngủ tựa vào ghế ngồi, không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh lại, trên người đang đắp một cái chăn nhung, cô ngượng ngùng nhìn anh.
Ánh nắng chiếu nghiêng vào, chiếc áo sơ mi trắng của anh trông càng trắng hơn, bàn tay thon dài sạch sẽ đặt trên vô lăng, động tác chậm rãi mà tao nhã.
Trong đầu cô tự hỏi, anh sẽ trông như thế nào khi làʍ t̠ìиɦ.
Sẽ giống như Tả Thương, vừa ôm liền đâm.
Hay là dịu dàng cởi từng món áo quần trên người ra, sau đó trưng cầu ý kiến của cô nữ sinh nhỏ.
Cô đang suy nghĩ bậy bạ, hoàn toàn không hiểu Chu Tháp đang nói cái gì.
Chu Tháp phì cười thành tiếng: “Vừa rồi cậu thất thần đấy, có phải nhớ Tả Thương rồi không?”
Nhắc tới Tả Thương, suy nghĩ về tìиɧ ɖu͙© trong đầu Ôn Hạ gần như không còn.
Cô là vợ của Tả Thương, lại nghĩ những thứ biếи ŧɦái với anh em của anh, đúng là tội ác tày trời.
Cô cúi đầu, anh cho rằng cô thẹn thùng, nhịn không được trêu chọc: “Cậu và Tả Thương đã kết hôn hai năm rồi, sao còn giống như tiểu nữ sinh trung học vậy chứ?”
Ôn Hạ cũng giả vờ cười theo: “Không phải đang nhớ Tả Thương đâu, có lẽ do gần đây quá mệt mỏi vì công việc.”
Chu Tháp nhìn Ôn Hạ, nhớ lại những lời Tả Thương từng nói, không khỏi có chút đau lòng Ôn Hạ, nói: “Gả cho Tả Thương, thiệt thòi cho cậu.”
Ôn Hạ cũng không cảm thấy thiệt thòi, ngược lại có chút hối hận, ví dụ như bây giờ vẫn chưa kết hôn, ngồi ở vị trí ghế phụ lái của Chu Tháp, cô có nghĩ bậy nghĩ bạ, cũng tuyệt đối sẽ không bị nội tâm của chính mình lên án.
“Không thiệt thòi, vẫn tốt.”
Chu Tháp còn muốn nói thêm gì nữa, ngẫm lại chuyện giữa Ôn Hạ và Tả Thương, anh nhúng tay vào quá nhiều cũng không tốt lắm, bèn mở hộc găng tay ra để chuyển đề tài.
“Trên núi rất nhiều muỗi, cậu còn mặc váy ngắn, cậu cầm theo bình xịt chống muỗi đi.”
Lúc Chu Tháp vừa nhìn thấy cô, đã bị đôi chân thon dài mảnh mai và trắng nõn của cô thu hút, những ngày qua toàn thấy cô mặc đồng phục y tá rộng thùng thình, che đi dáng người nuột nà xinh đẹp của cô.
Hôm nay nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, du͙© vọиɠ ẩn giấu bấy lâu nay trong anh đột nhiên bùng phát, thậm chí còn suy nghĩ, Tả Thương cᏂị©Ꮒ cô ở trên giường, sẽ dùng tư thế gì.
Dựa vào sự hiểu biết của anh về Tả Thương, khẳng định vừa hung hãn vừa mãnh liệt, không chút thương xót, làʍ t̠ìиɦ với mục đích thoả mãn ham muốn của bản thân, không biết Ôn Hạ có chịu đựng nổi tên quân nhân vô lại kia hay không.
Mùi nước hoa thoang thoảng lúc Ôn Hạ bước lên xe càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ suy nghĩ theo đuổi chân lý trong lòng anh, Chu Tháp cảnh báo bản thân phải lý trí, không được bắt nạt vợ của bạn bè.