Chẳng qua Sầm Sâm chỉ thuận miệng giễu cợt một tiếng, cũng chẳng để ý quá nhiều. Anh bận rộn công việc, ra khỏi MInh Thủy là chuyện nhà chuyện riêng đều quên sạch sành sanh, càng đừng nhắc đến việc nghĩ xem lời của mình có tổn thương đến tâm tình của vị đại tiểu thư kia không.
Hai giờ chiều, giao thông khu vực phụ cận trung tâm Đế Đô như lưới dệt. Gió thổi tới từng đợt khí nóng, mặt trời sáng chói treo ở trên cao.
Thời gian nghỉ trưa đã qua, rất nhiều nhân viên văn phòng cầm ly cà phê giấy, ba người thành một nhóm đi về hướng công ty.
Hôm nay là thứ sáu, mọi người đều cười cười nói nói, trạng thái thoải mái. Chỉ có hai nhân viên nữ của Quân Dật nhận được thông báo, vốn dĩ còn đang tươi cười tám chuyện đột nhiên nét mặt ngưng lại, vội vã chạy về công ty.
"Sao lại sớm như vậy, không phải bảo hôm nay sẽ không tới sao?"
"Ai biết đâu, nếu như tôi có thể hiểu tâm tư những người này thì tôi trực tiếp đi mua cổ phiếu cho rồi. Đi, nhanh lên nhanh lên."
Tổng bộ Quân Dật có hai tòa cao ốc liền nhau ở phụ cận trung tâm tài chính, kết cấu sàn lệch tầng cao sừng sững, vô cùng gây chú ý.
Tòa nhà phía đông là khách sạn xa hoa nhất dưới danh nghĩa Quân Dật Hoa Chương, một bên khác của tòa nhà là văn phòng tổng bộ tập đoàn.
Hai giờ mười lăm phút, quản lý các cấp trong công ty đứng đầy sảnh lầu một, từ cấp cao đến cấp thấp, từ bên ngoài đến bên trong chỉnh tề nghiêm túc xếp thành hai nhóm, đứng ở ngoài rìa là thành viên cấp cao nhất.
Hai mươi giờ hai mươi phút, ba chiếc xe con màu đen lần lượt đậu trước cửa hiên của cao ốc.
Chiếc Cadillac mở đường, dừng ở phía trước bên phải trụ La Mã, chiếc Bentley ở giữa vô cùng ngang ngược, trực tiếp dừng ở chính giữa.
Trong Bentley, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ghế phó lại bước xuống, anh ta vừa cài nút âu phục vừa đi về phía sau, thoáng xoay người, cung kính mở cửa ghế sau.
Đám người nín thở, ánh mắt tập trung ở cửa xe, lo lắng chạy từ lòng bàn chân lên.
Ánh nắng buổi chiều vô cùng mãnh liệt, đường cái nóng lên, lá cây xanh tươi óng ánh, giữa cái nóng nực ồn ào của mùa hè dường như có một sự tĩnh mịch xa xăm khi dùng ống kính chậm rãi thu nhỏ tiệu cự.
Sầm Sâm từ trong xe bước ra, chậm rãi đứng thẳng.
Tướng mạo của anh là mày kiếm mắt sáng lại sạch sẽ lạnh lùng, kết hợp với dáng người thẳng tắp cao gầy, cứ đứng như vậy cũng đã mang một cảm giác lạnh lẽo trời sinh. Nhìn thoáng qua có vẻ trẻ tuổi, kiêu ngạo.
Không đợi mọi người hoàn hồn, cửa của hai xe trước sau cũng đều mở ra, sáu người trợ lý ba nam ba nữ lần lượt bước xuống, bọn họ đều mặc đồ công sở, tay cầm túi công văn, vô cùng nghiêm túc đứng sau lưng Sầm Sâm, giữ nguyên khoảng cách khoảng chừng nửa mét.
Hôm nay cấp cao đến đón Sầm Sâm rất nhiều, nhưng cũng có một số lão già vẫn không xuất hiện, muốn cho người trẻ tuổi nhìn xem thế nào là thói đời muôn màu muôn vẻ.
Đoàn người không thay đổi sắc mặt đi vào trong, lúc tiến vào thang máy, đột nhiên có một người giúp nhấn nút tầng lầu.
"Sầm tổng, tôi là trợ lý của Hoàng tổng, họ Vu, ngài gọi tôi là Tiểu Vu là được. Gần đây thân thể Hoàng tổng không thoải mái, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên hôm nay không thể đến đón ngài."
Trợ lý Vu cười cười, nhìn có vẻ ân cần chu đáo, nhưng cả người đứng thẳng. Giọng điệu mềm mỏng, lộ ra một cảm giác cao cao tại thượng khó nhận ra.
"Hoàng tổng còn đặc biệt dặn dò tôi nhất định phải tiếp đón ngài thật tốt, ngài muốn xem cái gì cứ thông báo với tôi một tiếng là được."
Trong phút chốc bầu không khí trở nên im ắng.
Chu Giai Hằng đứng bên cạnh thang máy, người hơi thấp, đưa tay phải mở đường cho Sầm Sâm.
Chờ Sầm Sâm đi vào thang máy, Chu Giai Hằng mới quay người lại, nói với trợ lý: "Hoàng tổng lớn tuổi, thân thể không thoải mái cũng là chuyện bình thường. Trợ lý Vu, làm phiền anh chuyển lời với Hoàng tổng, mời ông ấy yên lòng dưỡng bệnh, sau này có thể ở trong nhà trồng một số loại hoa cỏ, chuyện của tập đoàn ông ấy không cần quan tâm nữa."
"Lần này Sầm tổng trở về sẽ tiếp quản toàn bộ Quân Dật, công thần công lao hiển hách ở tập đoàn như Hoàng tổng, Sầm tổng sẽ dốc sức cung cấp cuộc sống về hưu tốt nhất cho ông ấy."
Cuộc sống về hưu?
Nhất thời trợ lý Vu không kịp phản ứng.
Nhưng Chu Gia Hằng nói xong, không chờ anh ta hiểu kịp đã trực tiếp đi vào thang máy, đứng phía sau Sầm Sâm, đổi số tầng thành tầng sáu mươi tám.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, Sầm Sâm đứng ở chính giữa, vẻ mặt ôn hòa lại lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không hề cho trợ lý tiên phong này một cái liếc mắt nào.
--
Đoàn người đến văn phòng chủ tịch đã bị bỏ lâu không dùng ở tầng sáu mươi tám.
Một trợ lý động tác nhanh nhẹn dán một bảng tên tạm thời lên đó.
Hai người trợ lý khác cũng phân công phối hợp, đo đạc và ghi chép các số liệu trong phòng làm việc để bố trí bàn làm việc thích hợp cho Sầm Sâm.
Tổng trợ* Chu Giang Hằng mở laptop ra, thông qua mạng lưới trong công ty, phát một thông báo đã chuẩn bị từ trước cho toàn thể nhân viên.
*Chức vụ đứng đầu trợ lý
"Sau khi lãnh đạo tập đoàn đã họp bàn và quyết định, từ hôm nay trở di, thuyên chuyển ông Sầm Sâm, Tổng giám bộ phận phát triển khu vực nước ngoài kiêm CEO của tập đoàn Quân Dật chi nhánh ở Úc nhận chức CEO tập đoàn Quân Dật, mong các phòng ban tích cực phối hợp với ông Sầm Sâm tiếp tục các hạng mục làm việc, hy vọng dưới sự dẫn dắt của ông Sầm Sâm, tập đoàn Quân Dật có thể bước lên một tầm cao mới."
Phần ký tên là Sầm Viễn Triều.
Cùng lúc đó, máy tính trong khu vực làm việc liên tiếp vang lên tiếng nhắc nhở tin mới.
Nhận được thông báo này, toàn bộ công ty đều nổ tung.
--
"Không phải thân thể Sầm đổng thật sự không ổn đó chứ? Vị kia chắc mới hai mươi bảy thôi, hai bảy hay là hai tám? Còn trẻ tuổi quá."
Chiều tối đến giờ tan tầm, một tổ nào đó trong phòng thị trường của Quân Dật tổ chức một cuộc tụ tập.
Lúc trước mỗi khi đến cuối tuần, tất cả mọi người đều rất ăn ý mong ngóng trở lại sinh hoạt cá nhân, đồng nghiệp gặp nhau trên đường tốt nhất nên giả làm người xa lạ, chào hỏi cũng không cần thiết.
Nhưng bởi vì hôm nay Sầm Sâm xuất hiện, nội bộ Quân Dật đặc biệt xao động, sau khi tan làm có không ít người hẹn nhau đi uống rượu, tụm lại bàn tán chuyện bát quái.
"Tuổi trẻ thì có làm sao, người ta tốt nghiệp Harvard, hai mươi hai tuổi đã chủ trì dự án thu mua Tư Khang, dự án đó khi ấy đã khiến phó chủ tịch Lưu đặc biệt tức giận, giải quyết nhanh gọn lẹ khiến người ta hài lòng, chỉ có thể khen một câu sắc bén."
"Tôi biết anh ấy lợi hại, không phải Thủy Vân Gian cũng xuất phát từ tay anh ấy sao, nhưng mà....trực tiếp tiếp quản tập đoàn, vẫn có cảm giác còn hơi trẻ."
Một đồng nghiệp nữ khác nói xen vào: "Tôi cảm thấy tuổi còn trẻ không phải là vấn đề, vấn đề là quá đẹp trai, dáng dấp cứ như minh tinh, cứ thấy không đáng tin thế nào ấy."
"Đẹp trai không tốt à, chẳng lẽ cô thích mỗi ngày nhìn thấy bản mặt như của Dư tổng kia?"
Dư tổng là giám đốc phòng thị trường của bọn họ, diện mạo có tiếng là chảy xệ.
Cả phòng cười vang, bầu không khí bỗng trở nên thoải mái hơn.
"Vậy ngài ấy có bạn gái chưa nhỉ? Dáng vẻ đẹp trai như vậy không diễn tình cảm mặn nồng chốn văn phòng thì tiếc lắm đó." Có đồng nghiệp nữ hùa theo đùa giỡn.
Đồng nghiệp nam xì một tiếng, mở miệng không chút lưu tình đâm thủng bong bóng màu hồng vừa bốc lên: "Ở đó mà bạn gái, người ta sớm đã kết hôn rồi."
"Kết hôn?"
"Không có đâu, sao chưa nghe nói gì hết?"
"Vợ của ngài ấy là ai?"
"Kết hôn sớm lúc trẻ rồi."
Cả đám người ồn ào.
Đại thần bát quái cung cấp thật nhiều tin tức, "Vợ của ngài ấy là Quý gia."
"Quý gia nào?"
"Còn Quý gia nào nữa, đương nhiên Hoa Điện - Quý gia rồi."
--
"...Cô có biết không? Anh ta dám bảo tôi ba quỳ chín lạy đến cung điện Potala, cô có tin nổi đó là lời của đàn ông nói ra không? Tôi sống hơn hai mươi năm trời chưa bao giờ gặp qua loại đàn ông như vậy, cô còn khen anh ta, quả thật cô hoàn toàn không biết gì về tên cay nghiệt này cả! Kiếp trước tôi tạo cái nghiệt gì vậy trời… Khụ! Khụ khụ..."
Tại suối nước nóng tư nhân Thủy Vân Gian, người bị các nhân viên Quân Dật bàn tán Quý Minh Thư đang quấn khăn tắm mắng chửi như điên, tốc độ từ ngữ của cô nhanh quá nên bị sặc, vô thức chống lên hòn đá cạnh hồ ho khan không ngừng.
Cốc Khai Dương nghe cô mắng chửi trọn một tiếng đồng hồ, cười đến mức đau bụng, đồng thời đưa khăn giấy cho cô, còn mình thì lấy một cái để lau nước mắt.
Nhiệt độ hồ tắm nước nóng vừa tầm bốn mươi độ, không tính là quá nóng, nhưng tâm tình Quý Minh Thư kích động, ngâm chưa được một lúc đã cảm thấy thở không ra hơi, "Không được, không ngâm nữa."
Cô đứng dậy, kéo khăn lông bao phủ toàn thân, vừa vuốt tóc dài vừa đi về bên cạnh hồ.
Khu vực hồ tắm nước nóng tốt nhất ở Thủy Vân Gian này đặc biệt dành riêng cho Quý Minh Thư, xung quanh hồ thiết kế theo kiểu đình các nhỏ, trên mái hiên có treo đèn l*иg chạm trổ hoa văn cung đình, bốn phía có bình phong cổ quay quanh. Ban ngày có thể thấy được cây xanh và hoa cỏ, đến đêm thì hơi nước mông lung giao hòa với ánh đèn vàng ấm, hai khung cảnh thay phiên nhau, cảnh đẹp ý vui.
Nhân viên canh giữ ở ngoài bình phong nghe được tiếng động, người lấy áo choàng tắm thì lấy, người dâng trà thì dâng trà.
Không bao lâu sau, Cốc Khai Dương cũng đi ra theo. Hai người cùng đi tắm gội, sau đó tán gẫu đi đến khu spa.
Lúc đi ngang qua phòng nghỉ VIP, đột nhiên Cốc Khai Dương dừng bước, co khuỷu tay lại húc vào Quý Minh Thư một cái, hất cằm ra hiệu, "Tưởng Thuần"
Quý Minh Thư ngừng lại, liếc mắt nhìn theo Cốc Khai Dương.
Phục vụ đang đưa dĩa salad cho Tưởng Thuần, cả người hơi khom ngăn cản phân nửa tầm nhìn.
Cho dù như vậy, Tưởng Thuần cũng tinh mắt thấy được hai người qua khe hở, còn không sợ chết kêu tên hai người: "Quý Minh Thư, Cốc Khai Dương!"
Quý Minh Thư cười, ăn ý trao đổi ánh mắt với Cốc Khai Dương, nhấc chân nhàn nhã đi vào trong.
"Cô Tưởng, khách quý khó gặp nha."
Quý Minh Thư ung dung ngồi vào bên cạnh Tưởng Thuần, bắt chéo hai chân, không chút ngại ngùng cầm cái xiên nhỏ lên, lựa một miếng dưa xanh nhỏ bên trong dĩa salad.
Tưởng Thuần dò xét cách ăn mặc của Quý Minh Thư và Cốc Khai Dương, chợt nhớ tới một việc, chẳng trách vừa rồi cô đưa ra thẻ VIP thường niên và thẻ đen cũng không thể thuận lợi vào bên trong vườn, thì ra Quý Minh Thư đang ở bên trong hồ nước nóng kia.
Cô cũng xiên một miếng trái cây, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đã lâu không gặp, nghe nói chồng cô về nước rồi, tối hôm qua còn dự tiệc tối chung với Tô Trình, còn mua một sợi dây chuyền phải không? Dây chuyền kia một trăm hai mươi vạn đã cao lắm rồi, chồng cô còn giơ bản bốn lần, thật là hào phóng."
Quý Minh Thư nhàn nhạt: "Không còn cách nào, A Sâm nhà chúng tôi tương đối nhiệt tình với chuyện công ích."
A Sâm nhà chúng tôi...
Cốc Khai Dương và Tưởng Thuần đều nổi da gà run rẩy cả người.
Quý Minh Thư lại giả bộ cười tiếc nuối với Tưởng Thuần: "Tối hôm qua cô không đi thật sự quá đáng tiếc, à đúng rồi, sao tối hôm qua cô không đi vậy?"
Da gà vừa nổi lên của Tưởng Thuần lập tức rụt hết trở về, nét mặt cũng cứng ngắc trong chớp mắt.
Trước đó không lâu Tưởng Thuần vì muốn giành được sản phẩm sắp ra mắt của thương hiệu nào đó ở Đế Đô nên không thèm chớp mắt vung hơn bốn trăm vạn đặt hàng, còn khoe khoang khắp nơi nói có quan hệ tốt với bên thương hiệu, muốn nở mày nở mặt với đám cô chiêu xem thường cô.
Nhưng còn chưa được thấy đơn hàng, bởi vì thương hiệu gặp phải vấn đề đạo nhái nghiêm trọng bị những người đứng đầu trong giới thời trang liên hợp tẩy chay.
Thái độ thương hiệu đó còn rất ngạo mạn, gián tiếp tạo ra một loạt tin đồn, chuyện rầm rộ lên, ồn ào huyên náo đến mức người qua đường* cũng biết, cuối cùng mang tiếng xấu, ngay cả đơn hàng cũng không thèm xử lý.
*chỉ những người không quan tâm đến mấy chuyện này.
Kỳ thật trong giới thời trang rất ít người bị chụp mũ đạo nhái, phần lớn chỉ giải thích là phổ biến, kinh điển, trùng ý tưởng, thương hiệu này có thể đem hai chữ "đạo nhái" khóa kín lên người mình cũng không dễ gì.
Tưởng Thuận tức điên người, điên cuồng gọi điện nhục mạ PR thương hiệu ba ngày, nhưng làm thế nào cũng không lấy được tiền đơn hàng đã đặt.
Bởi vì chuyện này, cô đã thành trò cười thật lớn trong giới, gần đây cũng chỉ đành thu mình lại một chút, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.
Bất ngờ bị chọc trúng chỗ đau, Tưởng Thuần quên sạch lễ nghi mới học không còn một mảnh, nghiến răng nhai trái cây rốp rốp, mặt không biểu cảm tung ra một câu, "Không rảnh."
Cũng may đúng lúc này chồng sắp cưới Nghiêm Úc của cô phát voice hỏi cô, nói muốn đến đón cô đi ăn cơm.
Sắc mặt của cô như bầu trời xanh, lắc lắc điện thoại với Quý Minh Thư, giọng nói mang theo một chút ngây thơ vượt trội: "Nghiêm Úc muốn dùng bữa tối với tôi, tôi không ở đây nữa. Đúng rồi, sao hôm nay Sầm tổng không ở chung với cô?"
Kiểu khoe ân ái nào mà Quý Minh Thư chưa từng thấy qua chứ.
Cô xem thường hất mái tóc dài, vừa khéo lộ ra vết đỏ bên cổ, tay chống cằm ngọt ngào nói: "Anh ấy bận rộn công việc, bình thường buổi tối đều ở chung với tôi." Thuận đà vứt cho Tưởng Thuần một cái nháy mắt mập mờ.
Tưởng Thuần: "......."
Thật sự là kỹ nữ đắc ý mà.