Sáng sớm hôm sau, mặt trời chói chang, tia nắng xuyên qua đám cây xanh um tùm trong biệt thự, khung trời trong veo sau cơn mưa đầu mùa.
Quý Minh Thư mở mắt, gượng dậy không đến hai centimet, lại một lần nữa đổ người trở về.
Eo của cô bị một cánh tay mạnh mẽ giam cầm, không nhúc nhích được. Chẳng qua lúc này cô cũng không phải rất muốn động đậy, toàn thân đau nhức, từ bụng trở xuống còn có chút trướng trướng, tê tê.
Thật kì lạ, Sầm Sâm không phải người có ham muốn cao, trước kia một tháng chỉ có một hai lần, giải quyết nhu cầu một cách bình thường, ngay cả tư thế cũng chẳng muốn đổi. Tối hôm qua lại giống như muốn xài sạch sẽ tài sản hai năm, bắt lấy cô một lần lại một lần, giày vò đến ba giờ sáng mới miễn cưỡng kết thúc.
Anh ta như thế này trong cuộc sống hiện thực có được tính là công phu trên giường lợi hại không nhỉ? Quý Minh Thư cũng không chắc lắm, dù sao cô cũng không trải qua nhiều nên không có tài liệu để so sánh.
Cô nghĩ lung tung một hồi, sau đó đưa tay lên tủ đầu giường mò mẫm. Sờ đến cái điều khiển, cô nhấn nút mở cửa.
Nhưng màn mới mở ra được non nửa, Sầm Sâm lập tức nheo mắt nhăn mày, giành điều khiển trong tay cô đóng lại lần nữa, ngay sau đó cánh tay vươn về hông của cô.
"Anh..."
"Buông ra” còn chưa nói ra khỏi miệng, Sầm Sâm đã thu tay về trước, còn lôi chăn mền, không kiên nhẫn khàn giọng nói: "Đừng quậy, ngủ đi."
Lông mày cau lại, thực sự cảm thấy như anh đang chê cô ồn ào.
Bạt điếu vô tình*, chính là nói anh ta.
*Chơi xong là xong, không có tình cảm gì.
Cũng may Quý Minh Thư cũng không vội rời giường, không nặng không nhẹ đạp anh một đạp, sau đó nằm nghiêng qua bên khác, mò điện thoại.
Buổi tiệc tối hôm qua vẫn là chủ đề nóng sáng nay, chủ đề nói chuyện đều quay quanh minh tinh.
Thân là người ở vị trí trung tâm ảnh chụp, đương nhiên Tô Trình liên tục được người khác nhắc tới, còn có blogger định giá trang phục tối hôm qua của Tô Trình, bình luận cũng có nhiều lời khen ngợi, cơ bản xoay quanh chủ đề "Ảnh hậu vừa xuất hiện, gà rừng né sang một bên".
Quý Minh Thư vừa mở ra, tất cả ảnh của Tô Trình ập tới không thiếu một bức, nhưng chỉ là những ảnh chụp xử lý mờ nhạt, ngay cả video “Linh Độ” công bố cũng vậy.
Chuyện này cũng không lạ gì, dù sao trong mắt đại chúng Sầm Sâm vẫn luôn ẩn thân.
Nhưng mà trải qua chuyện tối hôm qua, trong giới cũng đã biết, cơ bản đều chú ý đến sự trở về của Thái tử gia Kinh Kiến.
Kinh Kiến là công ty của gia tộc Sầm thị, nhưng phe phái nội bộ khá phức tạp, tranh đấu nội bộ nhiều năm không ngừng.
Đến thế hệ này, phe của Sầm Viễn Triêu nắm quyền, lấy được hạng mục xây dựng quan trọng của nhà nước về tay, còn có nòng cốt của tập đoàn khách sạn Quân Dật, nắm quyền tối cao tại Kinh Kiến.
Nhưng những năm gần đây thân thể Sầm Viễn Triều không tốt, đèn phòng cấp cứu liên tục sáng mấy lần.
Sau trận bệnh này của ông, gió tây dần dần nổi lên, dù không đến mức áp đảo gió đông, nhưng trên nhảy dưới tránh, cũng thật sự khơi lên không ít sóng gió trong nội bộ Kinh Kiến.
Thân là con trai độc nhất của Sầm Viễn Triêu, trên vai Sầm Sâm gánh trách nhiệm to lớn, năng lực của anh cũng tương ứng với trách nhiệm của anh, nhìn có vẻ lịch sự khôi ngô, khiêm tốn ôn hòa, nhưng nổi tiếng ra tay ác liệt sạch sẽ. Trong mấy người thừa kế trẻ, hiếm có người qua được uy phong của anh.
Hơn nữa từ trước đến nay anh hung ác đối với người khác, đối với mình còn ác hơn. Vì hợp tác với Quý gia chèn ép dòng nhánh của Sầm gia, không chớp mắt, nói cưới là cưới đại tiểu thư kiêu căng tiếng tăm lừng lẫy trong giới ở Thượng Hải Bắc Kinh - Quý Minh Thư.
Lúc trước tin tức liên hôn hai nhà Sầm - Quý vừa mới tung ra, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí không ít người đều cảm thấy tuyên bố liên hôn chẳng qua là kế tạm thời, hôn lễ thật sự cũng sẽ không diễn ra.
Nhưng lễ đính hôn vẫn tổ chức đúng hạn, Sầm Sâm nắm trong tay một số cổ phần Hoa Chương nhất định, được điều về tổng bộ của tập đoàn Quân Dật nhận chức giám đốc phát triển, ý muốn mượn quan hệ thông gia giúp sức làm chủ Đông Cung* vị Thái tử gia này cũng càng thêm rõ ràng.
*Đông Cung thường là nơi ở của trữ quân.
Tin tức hôn lễ cũng được tuyên bố sau đính hôn một thời gian ngắn, chủ đề xoay quanh Sầm Sâm và Quý Minh Thư chưa từng gián đoạn.
Cho đến khi hôn lễ đã qua được nửa năm, chuyện bát quái* của hai người mới dần dần phai nhạt khỏi đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu**.
*chuyện thị phi, tám nhảm.
**giờ rảnh rỗi.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Sầm Sâm chủ động đề xuất thuyên chuyển công tác đến chi nhánh Quân Dật ở nước ngoài, nói muốn khai thác thị trường ở Australia.
Đương nhiên chuyện này lại dẫn đến một đợt xôn xao.
Thời điểm Sầm Sâm vừa mới trở về tổng bộ Quân Dật, lập tức ra sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người, đưa ra hạng mục "Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng" mang tên "Thủy Vân Gian."
Lúc đó rất ít người xem trọng hạng mục này, anh cưỡng ép thúc đẩy hạng mục nhưng cũng không có cách nào thu được hiệu quả trong thời gian ngắn, khó tránh việc bị bên trên cản tay ở một số phương diện khác.
Nhưng anh cũng chưa từng nhượng bộ, tuốt gươm quét sạch đám tiểu nhân. Thủ đoạn như sét đánh, nhất thời cũng coi như "một tay che trời".
Cứ như vậy đánh dẹp một đường cho đến khi khách sạn hoàn thành, trình độ cao vυ't, vốn nên nhờ vào đó tiến thêm một bước, đột nhiên Sầm Sâm lại thuyên chuyển công tác ra nước ngoài, một màn như vậy quả thật khiến người ta khó hiểu.
Chớp mắt đã qua hai năm, hiện nay nhắc đến khách sạn suối nước nóng, đã từng hay chưa từng thử đều sẽ vô thức nhớ tới Thủy Vân Gian của Quân Dật.
Thương hiệu ấn tượng đi sâu vào lòng người, lặng lẽ nhưng để lại dấu ấn sâu đậm trực tiếp nhất.
Mà Sầm Sâm cũng âm thầm trở về không một tin tức, lòng hiếu kỳ yên ắng đã lâu của mọi người không khỏi bị khơi lên, từ đêm qua đến sáng nay, ai nấy đều bàn luận vô cùng kịch liệt.
Quý Minh Thư cũng nhận được một cơn sóng công kích điên cuồng, bên trong Wechat, tin nhắn đỏ chưa đọc lít nha lít nhít, chỉ nhìn sơ đã biết, đều đổi cách thức hỏi cô tin tức của Sầm Sâm.
Ngược lại Cốc Khai Dương không có tìm hiểu chuyện của Sầm Sâm, sáng sớm đã phát voice trêu chọc:
"Còn chưa dậy à?"
"Công phu trên giường của Sầm tổng không phải bình thường nha."
Quý Minh Thư chỉ chọn mở câu đầu tiên, nhưng chưa đợi cô đưa đến bên tai nghe, câu bên dưới cũng đã tự động phát ra.
Cô vô thức muốn tạm dừng, nhưng tốc độ tay không theo kịp tốc độ nói, lúc ấn lên vừa đúng lúc đã phát xong, tạm dừng cũng thay đổi thành phát lại: "Công phu trên giường của Sầm tổng không phải bình thường nha."
Bốn phía yên tĩnh, dòng âm thanh bé nhỏ lập lại hai lần, giống như người nghe vẫn chưa thỏa mãn muốn xác nhận lại.
Quý Minh Thư căng thẳng vểnh tai lên.
Vốn dĩ sau lưng vẫn hô hấp đều đều, nhưng giống như bị ngưng mất.
Cô cứng đờ, chậm chạp nhét điện thoại xuống gối đầu, thân thể căng cứng ngắc, ngón tay cũng vô thức co lại.
Sầm Sâm đã thức.
Anh ngủ ở bên trái giường, liếc mắt nhìn Quý Minh Thư bên cạnh nằm thẳng đơ, khẽ cười một tiếng.
Không đầy một lát sau, anh vén chăn chuẩn bị rời giường.
Quý Minh Thư nghe tiếng bước chân từ bên kia giường chầm rãi tới gần, lập tức nhắm nghiền hai mắt, chỉ là lông mi không khống chế được run rẩy.
Tiếng bước chân đã nhanh chóng tới sát, cô vô thức nín thở, ngắn ngủi trong chớp mắt, trong đầu mô phỏng mấy cảnh đối phó để không thua kém khí thế.
Năm giây.
Mười giây.
Ba mươi giây.
Tiếng bước chân kia từ xa đến gần, lại từ gần ra xa, cho đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Quý Minh Thư mới phản ứng được… Vốn dĩ Sầm Sâm lười vạch trần điệu bộ giả bộ ngủ của cô.
Không biết vì sao, trong lòng cô dâng lên một sự ngột ngạt, mở mắt nhìn chằm chằm hướng phòng tắm mấy giây, bỗng nhiên vén chăn lên, liên tục trút giận lên đầu giường.
Thìn thoáng qua hộc tủ để tư liệu của Sầm Sâm, cô nghiêng người, cố sức giơ tay về phía trước, một lúc sau mới miễn cưỡng với tới bên trên.
“Kế hoạch thiết kế phát triển khách sạn của Tập đoàn Quân Dật.”
Vốn dĩ Quý Minh Thư chỉ đơn thuần kéo đến để trút giận, nhưng nhìn đến tiêu đề của hồ sơ, ánh mắt vô thức biến đổi.
Lúc Sầm Sâm đi ra từ phòng tắm, bắt gặp Quý Minh Thư đang tựa ở đầu giường nghiêm túc đọc tư liệu.
Váy ngủ của cô bị chà đạp một đêm, nhăn nhúm không ra hình dạng, hai chân duỗi ra bắt chéo nhau, càng dài lại càng thẳng, còn trắng đến chói mắt.
Quý Minh Thư chú ý đến tiếng động của anh, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tư liệu được, chỉ vừa xem vừa hỏi: "Quân Dật muốn thiết kế khách sạn sao?"
Sầm Sâm "ừ" một tiếng, thoáng nâng cằm lên, cài nút áo đầu tiên của áo sơ mi.
Quý Minh Thư không nói nữa, tiếp tục lật giấy.
Cô là con gái duy nhất của Quý gia đời này, mặc dù cha mẹ mất sớm, nhưng cô bác người lớn trong nhà đều yêu chiều cô. Sau khi tốt nghiệp đại học gả vào Sầm gia ở Bắc Kinh, càng làm cho cô vững vàng ngồi ở vị trí đầu trong các cô chiêu ở Bắc Kinh.
Nhưng mà có lẽ cũng không ai nhớ, thật ra cô là sinh viên xuất sắc chuyên ngành thiết kế của SCAD*, không phải là bao cỏ bình hoa** não để trang trí, chỉ biết mua mua mua.
*The Savannah College of Art and Design (SCAD) là một trường Đại học tư thục được thành lập năm 1978, giảng dạy các chương trình về nghệ thuật tại 4 khu học xá: Savannah (Mỹ), Atlanta (Mỹ), Lacoste (Pháp) và Hongkong.
*Từ sử dụng để chỉ những người ngu ngốc vô dụng.
"Tôi nhớ trước kia em học chuyên ngành thiết kế ở SCAD, có hứng thú không?" Đột nhiên Sầm Sâm hỏi.
Quý Minh Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn mấy giây, vốn không nghĩ ông chồng tiện nghi này còn nhớ rõ chuyện đó.
Thật lâu sau, Quý Minh Thư mới hồi phục tinh thần. Cô lặng lẽ ổn định tâm trạng đang mừng thầm, trong đầu ấp ủ lý do từ chối làm bộ làm tịch. Giống như cô công chúa hạ mình, thưởng cho anh một chút mặt mũi.
Nhưng mà không chờ đến công chúa điện hạ mở kim khẩu, Sầm Sâm còn nói: "Qua một thời gian ngắn khách sạn hoàn thành, tôi bảo người dẫn em đến tham quan trước."
.........?
"Tham quan?"
"Chẳng lẽ em còn muốn tham gia thiết kế?" Anh không hề nghĩ ngợi, "Không được, khách sạn không phải chỗ cho em luyện tập."
Quý Minh Thư không nhịn được nói: "Nơi tổ chức tiệc ngày hôm qua là do tôi thiết kế."
Sầm Sâm ngừng một lúc, quay đầu nhìn cô: "Thì ra là do em thiết kế."
Bỗng nhiên hiểu ra, lại có ý tứ sâu xa.
"Anh có ý gì hả?"
"Chính là ý càng không thể để cho em tham gia."
Anh chậm rãi đeo đồng hồ, cụp mắt xuống, bình tĩnh nói.
Quý Minh Thư vốn có chút chột dạ, nghe nói như vậy, bên tai phiếm hồng, trong chớp mắt cũng ngồi thẳng lên.
"Thật ra tối hôm qua cũng không phải là trình độ thật sự của tôi!"
Giọng nói cô hơi cao một chút, chứng minh cái gì gọi là vô lý thì to giọng.
Sầm Sâm muốn cười nhưng không cười, lông mày phong* nhẹ nhàng nhướng lên, kiên nhẫn chờ cô giải thích.
*Hình dạng lông mày như núi.
Việc này nói ra rất dài dòng, thật ra hôm trước bữa tiệc đã quyết định chủ đề "Viên Trác Phái", nhắc lại vấn đề khai mạc mười năm trước của “Linh Độ”.
Nhưng bên này Quý Minh Thư vừa mới thiết kế bản vẽ xong, đột nhiên tổng bộ của tập đoàn trở mặt với nhà tài trợ, chuyện kinh phí lập tức trở nên cấp bách.
Thời thượng không thể thiếu nhất chính là tiền, “Linh Độ” không muốn tổ chức đơn giản, tổng bộ của tập đoàn lại không chịu phát sinh nhiều chi phí, cãi cọ một tuần, hai bên mới miễn cưỡng đạt chung nhất trí, tổ chức tiệc tối tròn mười năm tạp chí ra đời sớm, gộp chung với tiệc từ thiện.
Mang danh nghĩa từ thiện, đương nhiên không thể phù hợp với khái niệm thời thượng và party, điều này có nghĩa là phương án thiết kế tiệc trước đó hoàn toàn sụp đổ.
Quý Minh Thư ghét nhất chính là biến cố, lại rất kiêu ngạo, ra tay lần trước là show thời trang đầu xuân của Chris Zhou trong tuần lễ thời trang hai năm trước, lúc này nếu không phải nể mặt mũi Cốc Khai Dương, căn bản cô không thèm nhận hạng mục này của “Linh Độ”, thế mà đến phút cuối còn dám lật đổ toàn bộ bản thảo thiết kế của cô, cô nghe được chuyện này hoàn toàn thì không khách khí trực tiếp điện thoại cho tổng biên tập.
Ý của Quý Minh Thư vốn là mặc kệ người nào muốn làm thì làm, nhưng cô chịu không được Cốc Khai Dương năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn phải làm lại phương án một lần nữa.
Nhưng mà thời gian gấp gáp, lại muốn làm lại từ đầu, phương án mới cũng sơ sài ít nhiều. Cuối cùng cũng bày ra được buổi tiệc đúng quy tắc, không thiếu xa hoa, nhưng không có chút trình độ nào.
Quý Minh Thư cũng không hài lòng tình hình tối đêm qua, nhưng giải thích đến bên miệng, lại cảm thấy mình cũng không có lý, cánh môi đóng mở mấy lần, không nói được gì, ủ rũ mà quỳ trên giường.
Sầm Sâm đã mặc quần áo tử tế đàng hoàng chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cô không nói được gì, cũng không bất ngờ, chỉ là ánh mắt thờ ơ: "Quỳ tôi thì được cái gì, không bằng em ba quỳ chín lạy lên cung điện Potala* đi, có lẽ còn có thể cảm động trời đất."
*Một quần thể kiến trúc quy mô rộng lớn, toàn bộ kiến trúc xây chồng chất từng lớp, uốn lượn, trườn bò lêи đỉиɦ núi, diện tích chiếm hơn 10 vạn km2.