Không Ngoan

Chương 5: Tiên nữ

"Cô trêu cô ta làm chi, cô ta thú vị hơn nhiều so với đám chị em hoa nhựa kia của cô."

Sau khi Tưởng Thuần đi rồi, Cốc Khai Dương xoay xoay ống hút, liếc xéo Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư nhàn nhạt nói: "Thì bởi vì thú vị đó, cô không cảm thấy cô ta đặc biệt giống chim cánh cụt sao? Thật đáng yêu."

Cốc Khai Dương khựng lại, ném cho cô ánh mắt khinh bỉ chẳng biết từ đâu ra.

Trêu chọc Tưởng Thuần xong, sau đó lại spa toàn thân, tâm tình Quý Minh Thư tốt hơn nhiều so với lúc ở suối nước nóng.

Trên thực tế, Quý Minh Thư và Sầm Sâm rất ít liên lạc, không tốt giống như vừa nãy há miệng nói với Tưởng Thuần, cho dù là ở nước ngoài hay là trong nước, hai người cũng không thường chủ động đi tìm người kia, càng không cần phải nói đến chuyện ban đêm có ở bên cạnh hay không, bình thường ở nhà mà gặp được là có duyên rồi.

Sáng sớm bị Sầm Sâm chọc tức, khiến ngay cả chút duyên phận này Quý Minh Thư cũng không muốn dính dáng tới.

Cả cuối tuần cô không trở về Minh Thủy, tự do thoải mái ở chung cư trong trung tâm thành phố, thuận tiện suy nghĩ sửa lại bản vẽ thiết kế.

Không thể không thừa nhận, Sầm Sâm giễu cợt đã đả kích trúng lòng tự ái của cô, cô nhìn đi nhìn lại bản thiết kế và ảnh chụp hiện trường của buổi tiệc Linh Độ, đột nhiên cảm thấy may mắn, ở trường hợp này, các nhà thiết kế nội thất thường không đề họ tên.

Sầm Sâm cũng không trở về biệt thự Minh Thủy, anh vừa mới về nước, xã giao ùn ùn kéo tới. Hơn nữa, trò hay ở công ty vừa mới mở màn, nhân vật chính không tiện rời sân quá sớm.

-

Thứ hai, sau khi thông báo Sầm Sâm tiếp quản tập đoàn truyền đi các nơi khác, nhân viên Quân Dật lại nhận được thêm một viên đạn hạng nặng.

Trên mạng nội bộ không hề có thông báo trước đã thay đổi nhân sự hơn mười vị cấp cao, trong đó bao gồm cả người ngày đó không ra mặt trong ngày Sầm Sâm trở về mà để cho trợ lý đến ra oai phủ đầu, tổng giám đốc đương nhiệm, Hoàng Bằng.

Những thứ gọi là thay đổi nhân sự này, nói cho rõ một chút thì chính là khai trừ.

Tầng sáu mươi tám, bên ngoài văn phòng CEO, một loại vệ sĩ áo đen đang đứng bên ngoài.

Hôm nay Quân Dật có hiện tượng lạ..

Mấy vị cấp cao tức sùi bọt mép một đường chém gϊếŧ tới văn phòng CEO đòi giải thích, cuối cùng đều bị vệ sĩ lôi xuống cửa thang máy không một chút nể nang.

Có vị còn giống như mất trí, sau khi bị kéo ra ngoài thì hoàn toàn không còn giữ được hình tượng cao cao tại thượng như thường ngày, liên tục chửi cha mắng mẹ ngay trước mặt nhân viên, khóc lóc om sòm, dáng vẻ vô cùng khó coi.

Có lẽ con người là loài sinh vật mình không đau nên không nhớ lâu, nếu như mấy năm trước sâu gạo dòng nhánh Sầm gia còn chiếm cứ công ty, nhất định sẽ không cảm thấy kinh ngạc đối với cảnh tượng hôm nay.

Nếu muốn thật sự so sánh, hôm nay Sầm Sâm xuống tay còn có vẻ nhân từ, dù sao lần trước anh đã trực tiếp bảo vệ sĩ mang người ra khỏi tòa nhà của tập đoàn.

Vị cuối cùng đến phòng CEO là Hoàng Bằng.

Tên Hoàng Bằng này vừa nghe có vẻ quê mùa cục mịch, nhưng thân hình của ông ta gầy gò, mặt mày ôn hòa, ăn mặc cũng rất có phong cách.

Người đã gần sáu mươi rồi nhưng được chăm sóc tốt nên nhìn giống như ông chú đẹp trai hơn bốn mươi đang tuổi cường tráng, càng phù hợp với lời ca ngợi phong độ nhẹ nhàng nho nhã lịch sự hơn.

Nghĩ lại nếu không phải ông ta thích sửa soạn, lại thích giảng triết học nhân sinh trước khi lên giường thì những cô gái đôi mươi sẽ không biết mà thốt lên cau không cần con trai chỉ cần cha.

"Chú Hoàng, mời ngồi."

Sầm Sâm lịch sự mời ông ta ngồi, nhưng Hoàng Bằng lại khó lòng bày ra tư thế tất cả đều nằm trong lòng bàn tay như trước kia.

Ông ta đứng thẳng người, giọng nói cũng không kiềm được cứng rắn lạnh lùng: "Không dám, quan hệ của tôi và Sầm tổng chỉ sợ không tới nỗi chú cháu đâu."

"Sao chú Hoàng lại nói như vậy." Sầm Sâm hơi ngửa ra phía sau dựa vào thành ghế, nói vào trọng điểm, "Nếu như không phải nể mặt chú Hoàng thì sao cháu lại trông nom Tiểu Phong chứ. Bây giờ Tiểu Phong chơi bời không biết nặng nhẹ, theo cháu thấy thì nên dạy dỗ lại mới được."

Có một số chuyện chuẩn bị đã quá lâu, anh không muốn quanh co nữa.

Hoàng Bằng nghe nói như vậy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Hoàng Tử Phong là con trai duy nhất của Hoàng Bằng, từ nhỏ đã quậy phá ngang ngược, chuyện tốt không được thứ nào, còn mọi chuyện xấu lại rất thông thạo, lúc mười tám tuổi còn cướp đoạt phụ nữ với cha già nhà mình, chuyện xấu trong nhà đều bị gã ta rầm rộ rêu rao bên ngoài cho mọi người biết.

Chẳng biết làm thế nào mà cô gái kia lại thích kiểu trưởng thành và trầm ổn, vứt bỏ hắn như giày rách, khăng khăng nhất định phải đi theo Hoàng Bằng.

Bởi vì chuyện này, quan hệ cha con vốn không hòa thuận càng thêm dữ dội, mấy năm nay Hoàng Tử Phong ăn chơi ở bên ngoài càng quá đáng hơn, nói hắn là ngũ độc* bại hoại xã hội cũng không quá đáng chút nào.

*Ngũ độc có hai cách hiểu: một là 5 loại độc vật (rắn, rết, bọ cạp, thạch sùng, cóc), hai là năm tệ nạn xã hội.

"Cậu đã làm gì Tiểu Phong?"

Giọng nói Hoàng Bằng trầm thấp, không khó nghe ra được sự gấp gáp trong lời nói.

Ông ta đối với đứa con trai không nên nết này không đánh thì mắng, nhưng nói thế nào cũng là người thừa kế duy nhất của họ Hoàng, nếu như ông ta ngoài mặt dạy dỗ, kiêu ngạo trong lòng thì cũng không đến mức dung túng Hoàng Tử Phong thành phế vật như bây giờ.

Hai tay Sầm Sâm đan xen, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước kia cháu ở Tinh Thành, vừa khéo bắt gặp Tiểu Phong và bạn bè đua xe, bị cảnh sát giữ lại. Cháu đã nói chuyện với người trong cục, chú Hoàng không cần lo lắng."

Những ngày nay bận rộn đối phó với động tác rầm rộ của hai cha con Sầm gia, Hoàng Bằng cũng không rảnh quan tâm Hoàng Tử Phong phóng đãng ở đâu, lần này cẩn thận nhớ lại, chắc một tuần rồi ông chưa nghe tin tức của Hoàng Tử Phong.

Con mình đức hạnh thế nào trong lòng Hoàng Bằng tự hiểu rõ. Năm ngoái ba nam ba nữ đi trượt băng không thấy mặt mũi, ông ta mất rất nhiều công sức mới tìm thấy. Bây giờ bị bắt lâu như vậy cũng không có chút tin tức gì, rõ ràng Sầm Sâm có chuẩn bị mà đến.

Bỗng dưng không khí lúc này chìm vào im lặng.

Nét mặt Hoàng Bằng từ từ căng lên, thái độ cũng đột nhiên mềm mỏng đi không ít, đầu tiên là cảm ơn một tiếng, sau đó bắt đầu lôi kéo đến tình nghĩa trước đây.

"Nói đến cháu và Tiểu Phong cũng là anh em, lúc nó lên cấp ba, miệng lúc nào cũng nhắc đến anh Sâm, chớp mắt một cái đã nhiều năm như vậy, nó không giống cháu, thật không nên thân mà."

Nói xong, ông ta còn kết hợp lắc đầu một cái.

Đáng tiếc nét mặt Sầm Sâm như thường, giống như không nghe thấy, mở một phần văn kiện trong tay ra, đồng thời gỡ nắp bút máy xuống, cùng lúc đẩy về phía trước.

"Về hưu là chuyện tốt, sau này chú Hoàng cũng có nhiều thời gian quản lý Tiểu Phong hơn."

Hôm nay anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi được cắt may riêng, lúc đưa tay chỉnh lại vạt áo, thấp thoáng có thể thấy được khuy măng sét hình vuông màu bạc trên cổ tay áo, chất liệu giống như một miếng kim loại xám đen mới được thêm trong văn phòng, làm nổi bật cả người lạnh như băng của anh.

Lần đọ sức này sớm đã phân định thắng thua.

Thấy Sầm Sâm hoàn toàn không ăn bài tình cảm, nét mặt ôn hòa của Hoàng Bằng ngưng lại, dần dần trở nên cứng ngắc, sau đó từ từ thu vào.

Im lặng thật lâu, Hoàng Bằng vẫn bước về phía trước.

Ông ta nhìn thẳng vào Sầm Sâm, tốc độ cầm bút rất chậm, eo cũng không chịu cong lại, cuối cùng lúc đặt bút kí lên văn kiện cũng chưa từng nhìn một lần.

Sầm Sâm cũng không né tránh ánh mắt của ông ta, đợi Chu Giai Hằng xác nhận đã kí tên xong, anh lạnh nhạt nói: "Chú Hoàng yên tâm, cháu đã đặt một bàn ở Lan Lâu cho Tiểu Phong để bày tiệc mời khách, bây giờ chú qua đó vừa đúng lúc. Công ty nhiều việc, cháu không tiễn."

Trán Hoàng Bằng mơ hồ nổi lên gân xanh, khóe miệng khó hiểu co rúm hai lần, sau đó không nói một lời, rời khỏi văn phòng.

Mặc dù từ đầu đến cuối ông ta đều không khom người, nhưng lúc rời đi bóng lưng đã không còn thẳng tắp như lúc mới vào nữa.

Chờ người đi xa, Chu Giai Hằng tiến lên, làm như không có chuyện gì xảy ra, báo cáo với Sầm Sâm: "Sầm tổng, Kim Thịnh đã đồng ý chuyển nhượng mảnh đất kia ở thành bắc Tinh Thành, hơn nữa cổ phần của Lục đổng cũng đã giảm xuống năm phần trăm, tôi đã chuẩn bị quà tặng cho người đưa đến Kim Thịnh, phòng pháp vụ cũng đã chuẩn bị hợp đồng, dự tính tuần này có thể ký kết."

Sầm Sâm gật đầu.

"Đây là lịch trình của tuần này đã được điều chỉnh, ngài xem qua một chút." Chu Giai Hằng đưa bìa trình ký tới, "Còn có bên hẻm Nam Kiều gọi điện thoại tới, nói tối nay ngài và phu nhân qua đó dùng bữa tối."

Sầm Sâm nhìn bìa trình ký, vẫn gật đầu như thường lệ.

Không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên anh hỏi: "Phu nhân ở nhà à?"

Chu Giai Hằng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: "Ở Bách Tụy Thiên Hoa."