Editor: Vương Chiêu Meo
Có lẽ Tử Vi không biết, trong lúc bất tri bất giác, Thái hậu đã trở thành hình mẫu mơ ước của nàng, làm cho nàng muốn noi theo, muốn học tập được tâm thái, khí độ của Thái hậu.
Ra gian ngoài, Tử Vi mới cảm khái:
- Lão Phật gia quả là một nữ nhân đáng ngưỡng mộ.
Lúc ấy, ánh mắt của Thái hậu đã thuyết phục hoàn toàn nàng. Nàng đột nhiên phát hiện, hóa ra, nữ tử ngoài có được một tình yêu đẹp đẽ, thì còn có nữ tử như thế này làm cho lòng người rung động. Người trước là vì cảm động, người sau lại là lay động đến tâm hồn. Tử Vi mơ hồ cảm thấy, có lẽ, đứng trước đại nghĩa, thì dường như tình yêu có vẻ ảm đạm đi.
- Đương nhiên rồi, đó chính là Lão Phật gia mà!
Trong giọng nói Tình Nhi cũng tràn đầy sùng bái. Nàng cười nhìn về phía Tử Vi:
- Tôi vẫn luôn muốn trở thành người hoàn mỹ như Thái hậu, kể cả không làm được thì cũng muốn học được ba phần của người, như vậy là tốt rồi.
Ngay cả Tình Nhi băng tuyết thông mình đều cho rằng có thể học được ba phần của Thái hậu chính là một chuyện cực kỳ khó khăn và đáng tự hào sao? Trong lòng Tử Vi có chút thấp thỏm, nàng nên làm như thế nào để học được khí độ của Thái hậu.
Ở trong tẩm cung Từ Ninh cung tràn đầy sùng bái và khát khao, ở bên ngoài, bóng đen nào đó liền có vẻ bi thảm. Quần áo trên người trở nên lỏng lẻo vì vội vàng trốn chạy, trên mặt cũng bởi vì hoảng loạn mà bị nhánh cậy quẹt qua vài vết máu.
Vị bịt mặt xui xẻo này chính là Phúc Nhĩ Khang. Hắn không nghĩ tới, mình vừa mới tiến vào Từ Ninh cung thì đã bị người ta phát hiện. Đã nhiều ngày rồi hắn muốn gặp Tử Vi mà không được. Tuy rằng Ngũ a ca nói Tử Vi ở Từ Ninh cung rất tốt, nhưng hắn vẫn không yên tâm chút nào. Tử Vi thiện lương như vậy, cho dù Lão Phật gia có thật sự làm gì nàng, thì nàng sẽ giấu giếm ngay vì không muốn mình lo lắng mà làm ra chuyện gì đó không lý trí. Tử Vi, Tử Vi, sao muội lại ngốc như thế chứ? Cho dù thế nào, huynh cũng phải cứu muội thoát khỏi cái nơi đáng sợ kia.
- Nhĩ Khang, hóa ra thật là huynh!
Vĩnh Kỳ nghe nói Từ Ninh cung có thích khách thì vội vàng chạy tới, liền phát hiện có người mặc y phục dạ hành. Đến gần, hắn mới phát hiện ra là Nhĩ Khang, liền cả giận:
- Nhĩ Khang, đó là Từ Ninh cung, huynh làm cái gì vậy?
Phúc Nhĩ Khang nhìn Vĩnh Kỳ:
- Vĩnh Kỳ, Tử Vi ở bên trong đó, ta muốn làm gì chẳng lẽ huynh còn không rõ? Ta thật sự không thể chịu được khi để Tử Vi phải một mình ở chỗ như vậy. Ta không được nhìn thấy muội ấy, muội ấy không nhìn thấy ta, người Từ Ninh cung lại máu lạnh như thế, tàn nhẫn như thế, Tử Vi lại thiện lương như vậy. Nếu Tử Vi xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao bây giờ?
- Nhĩ Khang, ta đã nói với huynh bao lần rồi, Tử Vi sống ở Từ Ninh cung rất khá, Lão Phật gia cũng đối xử khá tốt với Tử Vi. Huynh đừng có lỗ mãng như vậy có được không? Huynh làm thế cực kỳ nguy hiểm.
Vĩnh Kỳ thở dài.
- Bây giờ chúng ta về trước đã, ngày mai lúc ta đến Từ Ninh cung thỉnh an thì sẽ dẫn huynh theo cùng, nếu không huynh lại không yên tâm.
Phúc Nhĩ Khang có chút không tha mà nhìn về Từ Ninh cung. Nhưng mà, ngoài phương pháp này của Ngũ a ca, hiện tại đích xác không có biện pháp nào khác. Tuy rằng không cam lòng, Phúc Nhĩ Khang vẫn đi theo Vĩnh Kỳ rời khỏi đây.
Sáng sớm hôm sau, Kinh Ương thật muốn tống cổ con trai tiện nghi tới thăm mình. Xem ra, bời vì chuyện thích khách đêm qua mà thủ vệ Từ Ninh cung tăng lên gấp đôi. Bây giờ hay rồi!
Các phi tần, cách cách hậu cung lúc này cũng bắt đầu biểu hiện các loại hiếu thuận. Nào là trà an thần, nào là kinh thư, nào là bùa bình an, toàn bộ đều hiếu kính đến Từ Ninh cung, làm cho Kinh Ương nghi ngờ không phải mình gặp thích khách mà là gặp quỷ mới đúng.
Đương nhiên, cô lại khen các nương nương một trận. Vừa mới rảnh rỗi, liền có tiểu thái giám vào bẩm báo, Ngũ a ca tới thỉnh an.
Kinh Ương cảm thấy có chút ý tứ. Vài ngày trước không thấy Ngũ a ca thỉnh an mình, hôm nay sao lại tới rồi. Nhìn sang Tử Vi và Tình Nhi đứng sau lưng mình, cô nâng tay:
- Cho hắn vào đi!
Tiến vào không chỉ có một mình Vĩnh Kỳ, mà còn có Nhĩ Khang.
- Vĩnh Kỳ thỉnh an Lão Phật gia!
- Thần Phúc Nhĩ Khang thỉnh an Lão Phật gia!
Kinh Ương hơi nhăn mày, giơ tay lên:
- Miễn lễ!
Nếu cô nhớ không nhầm, Phúc Nhĩ Khang này là bao y, sao có thể tự xưng là “thần” được. Hay là hắn tự biết mình biết ta, cảm thấy mình không có tư cách mà xưng là “nô tài”? (Lời tác giả: “nô tài” là nội, “thần” là ngoại, thân sơ xa gần gì chắc mọi người đã hiểu) (Lời editor: nghĩa là “nô tài” sẽ gần gũi hơn là “thần”). Hay là nên nói, đây là dựa theo tư tưởng trong nguyên tác?
(Lời tác giả: trong Hoàn Châu cách cách, Phúc Nhĩ Khang hình như tự xưng là “thần”, nếu trí nhớ của ta bị loạn thì mọi người đóng góp để ta sửa chữa).
Kinh Ương không thể không thừa nhận, sức mạnh của nguyên tác quá lớn. Cô không muốn rối rắm vì mấy việc nhỏ này, nếu không thì có khi sẽ bị mấy người này đồng hóa mất. Đến lúc đó có thể không còn là hòa nhập nữa, mà là hòa tan luôn.
Cô muốn nhìn xem, hai người kia định làm cái gì.
Đù má nó, hy vọng là đừng có kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim già nua này của cô. Tim cô mong manh lắm à nha!