Editor: Vương Chiêu Meo
Kinh Ương còn chưa kịp xử lý chuyện của Hoàn Nhan Hạo Trinh và Tân Nguyệt thì lại có sự kiện khác chen vào. Thủ lĩnh Hồi tộc A Lí Hòa Trác lễ bái Thiên triều, sắp đến kinh thành rồi.
Kinh Ương là Thái hậu, nên có chuẩn bị trước, nhưng cô lại không phải là Thái hậu chân chính, chẳng biết dựa theo cấp bậc nào mà chuẩn bị. Nghĩ nghĩ, cô liền giao chuyện này cho Hoàng hậu làm, Thuần Quý phi giúp đỡ.
Còn Lệnh phi kia, nếu đang mang thai thì nên ở yên trong Duyên Hi cung mà dưỡng thai đi, tham gia náo nhiệt quá là nguy hiểm.
Bởi vì chuyện này, các nữ nhân trong hậu cung lập tức hiểu ý Thái hậu. Đây không phải là muốn nói cho mọi người, chuyện trong hậu cung vẫn là Hoàng hậu định đoạt. Lệnh phi dù có được sủng ái đến mấy thì vẫn phải được Thái hậu yêu thích mới được.
- Lệnh phi a, nàng ta chẳng qua là dựa vào Hiếu Hiền Hoàng hậu được sủng.
Thuần phi ngồi dưới ánh nến tranh sáng tranh tối, trên mặt nở nụ cười châm chọc:
- Gần đây Lão Phật gia để ý nàng ta, nàng ta không đắc ý được mấy ngày đâu.
Ma ma bên người nàng có chút khó hiểu:
- Nương nương, sau khi Lão Phật gia trở về từ Ngũ Đài Sơn thì dường như cực kỳ không thích Lệnh phi. Chẳng lẽ là vì Hoàn Châu cách cách sao?
- Kim ma ma, những việc này không phải việc chúng ta nghĩ.
Thuần phi gỡ bộ móng tay xuống:
- Ngươi phải nhớ, chúng ta chỉ cần làm cho Lão Phật gia vui vẻ là được.
- Dạ, lão nô đã hiểu.
Kim ma ma hơi chấn động, biết là mình đã lắm mồm. Trong hậu cung này, điều cơ bản nhất của nô tài chính là hỏi ít làm nhiều. Sao hôm nay mình lại hồ đồ phạm phai sai lầm lớn như này chứ.
Thuần phi không để ý đến sắc mặt của Kim ma ma. Nàng nhớ tới nửa năm nay, hậu cung bị Hoàn Châu cách cách làm loạn đến gà chó không yên, mà Lệnh phi lại cùng một phe với hai cách cách kia. Lấy tính tình của Lão Phật gia, sao bà ấy có thể chịu được hậu cung loạn thành như vậy, huống chi Lệnh phi đã uy hϊếp đến địa vị của Hoàng hậu, Lão Phật gia sẽ không để một bao y nô tài làm chủ hậu cung. Muốn trách thì chỉ có thể trách Lệnh phi quá mức cậy sủng mà kiêu.
Một Quý phi mà lời nói còn có trọng lượng tại hậu cung hơn cả Hoàng hậu, làm cho Lão Phật gia rất chán ghét. Hơn nữa, bộ dạng mềm yếu, phiêu phiêu kia của Lệnh phi chính là một phiên bản của trắc phúc tấn ở phủ đệ năm đó. Vốn dĩ, trước kia Lệnh phi còn biết ẩn nhẫn, hiện giờ nháo thành như vậy, Lão Phật gia không thể nào chịu đựng được nàng ta.
Hoàng thượng có sủng Lệnh phi đến mấy thì vẫn chỉ là sủng, không phải ái (yêu). Hoàng thượng có bao nhiêu hiếu thuận với Lão Phật gia thì người trong thiên hạ đều biết. Một Lệnh phi nào có tư cách nói này nói kia trước mặt Thái hậu. Kể cả nàng ta đang mang thai long tử phượng tôn, thì con đường này của nàng ta đến cuối cùng chỉ có hai kết cục, lãnh cung hoặc là chết.
Bây giờ Lão Phật gia giao chuyện tiếp đãi người Hồi tộc cho Hoàng hậu, người hiệp trợ được chọn chính là mình, như vậy đã đủ để thể hiện rõ thái độ của Thái hậu, bà ấy không thích Lệnh phi, mà người Lão Phật gia không thích, người trong cung có ai dám tới gần chứ?
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, toàn bộ Ngự Hoa viên chìm vào trong ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng. Một đội thị vệ tuần tra vẫn duy trì đội hình chỉnh tề, ngẫu nhiên truyền đến một chút thanh âm.
Nóc nhà của Từ Ninh cung hiện lên một bóng đen, sau đó nhanh chóng giấu mình trong bóng tối. Người đó dường như đang tìm kiếm cái gì, động tác tuy nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng khó có thể che giấu được sự nôn nóng của hắn.
Kinh Ương đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng đen kia nhảy qua nhảy lại trên nóc nhà, cực kỳ bình tĩnh mà ngáp một cái, sau đó đột ngột hét to:
- Có thích khách!
Lập tức, toàn bộ Từ Ninh cung thắp sáng, từng đợt thanh âm ầm ĩ vang lên.
- Bảo vệ Thái hậu!
- Hộ giá!
- Mau bắn tên!
Tâm tình Kinh Ương rất tốt, nhìn bóng đen chạy tới chạy lui, thưởng thức viên trân châu lớn màu trắng trên tay:
- Phúc Nhĩ Khang, ta đã đợi ngươi lâu rồi đấy, cuối cùng ngươi cũng mò sang Từ Ninh cung. Bà đây không bắt được ngươi thì cũng phải hù chết ngươi.
Ngáp một cái, cô lại nằm xuống giường nệm. Ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa dồn dập:
- Lão Phật gia, Tình Nhi và Tử Vi muốn bồi Lão Phật gia.
Kinh Ương mỉm cười. Phúc Nhĩ Khang, người mà ngươi muốn tìm đang ở bên cạnh bà đây này. Bà đây xem ngươi có thể làm gì bây giờ? Cô điều chỉnh khuôn mặt thành biểu hiện từ ái:
- Đều vào đi!
Dứt lời liền thấy Tình Nhi và Tử Vi mặt đầy nôn nóng đi đến, cuống quýt thỉnh an:
- Lão Phật gia khỏe! Khả năng tên trộm còn chưa đi khỏi Từ Ninh cung, nên chúng con tới bồi người.
- Hai nha đầu các con thật là hiếu thuận, lúc này còn nghĩ tới ai gia.
Kinh Ương thở dài:
- Kêu người phía dưới dọn dẹp gian ngoài một chút, tối nay các con nghỉ ngơi ở gian ngoài đi.
Phúc Nhĩ Khang, có nằm mơ chắc ngươi cũng không nghĩ đến, người mà ngươi tìm đang ở dưới mí mắt của ai gia. Ai bảo ngươi nói năng lỗ mãng làm gì! Sớm muộn gì bà đây cũng lăn lộn chết ngươi.
Tử Vi lo lắng nhìn Thái hậu:
- Lão Phật gia, Tử Vi và Tình Nhi đều ở bên ngoài, nếu người có chuyện gì thì hãy kêu chúng con.
Nàng lo lắng, nếu kẻ trộm tiến vào, Lão Phật gia lại lớn tuổi như thế, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao đây?
Kinh Ương xua xua tay:
- Không cần lo lắng, các con đi xuống đi. Đây là Từ Ninh cung, tên trộm đó coi nơi này là nơi nào chứ? Ai gia đã trải qua ba triều đại hoàng đế, có cái gì mà chưa thấy qua đâu? Nếu hắn dám tới, ai gia nhất định làm cho hắn có đến mà không có về.
Trong nháy mắt, Tử Vi chợt cảm thấy, tuy mình đang đối mặt với một lão nhân, nhưng lại có sự kiên định mà người trẻ tuổi còn khó có được. Sự cứng rắn của Lão Phật gia làm cho nàng khϊếp sợ và khâm phục. Tính cách Thái hậu như vậy mới chân chính là vĩ đại, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, bà ấy đều có thể trấn định như thường. So với Thái hậu, mình còn kém quá xa. Đây chính là khí độ của nữ nhân hoàng gia sao?