Editor: Vương Chiêu Meo
Kinh Ương không biết, trên thế giới sao lại có người ngu xuẩn như thế này. Thậm chí, cô cảm thấy, cứ đấu với mấy người này hoàn toàn chính là vũ nhục chỉ số thông minh của mình. Nếu không chèn ép khí thế của mấy người này xuống thì cô đừng hòng sống yên bình.
Cô ngồi ngay ngắn trên phượng tọa, tầm mắt đảo qua vết thương trên má Phúc Nhĩ Khang, trong lòng thở dài. Đêm qua Từ Ninh cung mới ồn ào chuyện thích khách đột nhập, hôm nay hắn liền bưng cái khuôn mặt đầy vết thương chạy đến Từ Ninh cung. Chẳng lẽ, hắn cảm thấy trên đời này không tồn tại hai từ “nghi ngờ” hay sao? Hay là, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của toàn bộ người trong cung đều thấp giống hắn?
Kinh Ương cảm thấy rất ủy khuất, rất áp lực. Người khác xuyên qua đều là hoàng tử công chúa, vì sao cô phải xuyên vào một người già, còn phải mỗi ngày nhìn đám người ngu ngốc diễn cốt truyện xàm xí này chứ. Đây hoàn toàn là cốt truyện chỉ có đài truyền hình trái cây nào đó mới có thể làm ra.
(Đài truyền hình trái cây: đài Xoài (Hồ Nam))
- Hôm nay Ngũ a ca tới là có chuyện gì?
Lời Kinh Ương vừa nói ra, đám tùy hầu cung nữ, thái giám đều là nhân tinh nhận ra, ngày xưa lúc Ngũ a ca thỉnh an, Thái hậu sẽ thân mật gọi một tiếng “Vĩnh Kỳ”, hôm nay lại gọi là chức vị Ngũ a ca, xem ra Ngũ a ca đã đánh mất tâm của Lão Phật gia rồi.
Tình Nhi ngoan ngoãn rũ đầu, giấu đi ánh mắt châm chọc. Từ khi Ngũ a ca vì một Tiểu Yến Tử làm cho hậu cung rối tinh rối mù, thì hắn nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay. Chỉ sợ là Thái hậu cũng bị những hành vi đó của Ngũ a ca làm cho lạnh lòng.
- Mấy ngày nay nghe nói sức khỏe Lão Phật gia không tốt, nên Vĩnh Kỳ tới thăm.
Vĩnh Kỳ dường như chưa phát hiện ra Kinh Ương cố ý xa cách, trả lời có nề nếp.
- Ha, Ngũ a ca thật đúng là hiếu thuận. Thân thể ai gia không dễ chịu lâu ngày rồi, ngươi lại còn nhớ rõ mà tới thỉnh an cái bộ xương già này. Ai gia thật đúng là cảm động ngoài ý muốn!
Kinh Ương lạnh lùng nói.
- Lão Phật gia thứ tội, Vĩnh Kỳ biết sai.
Vĩnh Kỳ cũng ý thức được chuyện có gì đó không thích hợp, vội quỳ xuống, trán toát ra mồ hôi lạnh. Điều tối kỵ nhất với các hoàng tử chính là bất hiếu.
- Sai ư? Ngũ a ca thì có gì sai?
Ngữ điệu Kinh Ương nhàn nhạt.
- Ai gia nghe nói, Ngũ a ca vì Hoàn Châu cách cách mà không buồn ăn uống. Đây chính là tình thâm ý trọng. Nếu ai gia vì sự thâm tình này của ngươi đối với Hoàn Châu cách cách mà trị tội quên thỉnh an cái bộ xương già này, thì chẳng phải là ai gia bất cận nhân tình (*) rồi sao?
(*): Bất cận nhân tình: Không thấu hiểu tình cảnh của người khác. Không phù hợp lẽ phải, không hợp tình hợp lí.
- Lão Phật gia bớt giận, Vĩnh Kỳ sợ hãi!
Mồ hôi lăn từng giọt từng giọt trên trán Vĩnh Kỳ, mà hắn lại không dám duỗi tay lau đi.
Nhĩ Khang thấy tình thế không đúng, vội vàng quỳ xuống nói:
- Thỉnh Thái hậu thứ tội, Ngũ a….
- Ngươi câm miệng cho ai gia. Chỉ là một thị vệ nho nhỏ mà dám đánh gãy lời ai gia nói. Ai cho ngươi lá gan này? Chẳng lẽ người nhà mẹ đẻ Lệnh phi lại là như thế này? Thật là quá làm càn!
Kinh Ương lạnh lùng.
- Phúc Nhĩ Khang, ai gia niệm tình ngươi là ngạch phụ (**) tương lai của Tử Vi, nên từ trước đến nay luôn khoan dung cho sự thất lễ của ngươi. Bây giờ ngươi lại vô lễ như vậy, ngươi đây là coi ai gia già rồi, Lệnh phi được sủng ái, nên không để ai gia vào mắt ngươi sao?
(**) ngạch phụ: chồng của tông nữ nhà Thanh, tương đương “phò mã” của triều trước, có phẩm hàm tuỳ theo tước vị của vợ họ.
Đầu bị chụp cái tội này, nếu mà chứng thực thì không đơn giản là Phúc gia xui xẻo, mà ngay cả Lệnh phi cũng bị liên lụy chịu tội. Lúc này Phúc Nhĩ Khang liên tục nhận tội, rồi không dám nói nữa, đặt ánh mắt xin giúp đỡ lên người Tử Vi.
Tử Vi nhận được ánh mắt của Nhĩ Khang, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thái hậu gọi tên nàng. Nàng nao nao, nhưng cũng dừng ý nghĩ cầu tình cho Nhĩ Khang. Dù gì, hành vi vừa rồi của Nhĩ Khang thật đúng là cực kỳ thất lễ.
- Tử Vi, con không cần cầu tình thay cho hắn. Ai gia cũng không phải người vô tình. Chuyện hôm nay, ai gia chỉ coi như chưa từng phát sinh, nhưng không có lần sau.
Trong giọng nói của Kinh Ương lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Nha đầu Tử Vi, ai gia không chỉ là bà nội của con, mà còn là Thái hậu Đại Thanh. Con đi theo ai gia mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không hiểu ai gia hay sao?
Ân uy (ơn nghĩa và sự uy nghiêm) cùng thi, đến cuối cùng mới có thể thắng càng thêm xinh đẹp. Nàng phải đối phó với mấy người này, chẳng qua chỉ là mèo vờn chuột. Thắng nhanh quá lại không có cảm giác thành tựu.
- Tử Vi hiểu rõ, là Tử Vi làm Lão Phật gia khó xử.
Tử Vi cúi cúi người, không liếc mắt nhìn Nhĩ Khang thêm một cái, cụp mi rũ mắt đứng sau Kinh Ương.
Phúc Nhĩ Khang nhìn thấy Tử Vi như vậy, vừa vui mừng vừa khổ sở. Vui mừng chính là, Tử Vi ở chỗ Lão Phật gia được đối xử khá tốt; khổ sở chính là, Tử Vi đã thay đổi. Hắn cảm thấy, hiện tại hắn nhìn không thấu Tử Vi. Đầu óc đang nghĩ có nghĩ không, trong lúc nhất thời, Phúc Nhĩ Khang trở nên ngây ngẩn mờ mịt, ngay cả Ngũ a ca bên cạnh đang nói gì đó mà hắn không có nghe rõ.
- Được rồi, ai gia mệt mỏi, các ngươi quỳ an đi.
Kinh Ương không che giấu đáy mắt không kiễn nhẫn. Lần này Vĩnh Kỳ tới có dụng ý gì, sao cô không biết cho được? So với những huynh đệ khác đã sớm tặng quà hiếu kính thăm hỏi, vị Ngũ a ca này cho đến bây giờ mới thỉnh an, thật đúng là “hiếu thuận”. Các a ca khác cũng không thấy có bao nhiêu hiếu thuận cả, nhưng ít nhất lễ nghĩa trên mặt mũi họ đều làm đủ. Thật không biết đầu óc vị xá xíu quân này có kết cấu như thế nào, trong thời điểm này ngay cả việc diễn kịch cũng không làm nổi.
Với chỉ số thông minh như vậy, nếu có thể làm người thừa kế thì khả năng triều Đại Thanh rất nhanh sẽ đổi chủ nhân, có khi còn chẳng căng được đến thời hoàng đế Quang Tự cũng nên. Kinh Ương càng nghĩ càng cảm thấy Ngũ a ca này cực phẩm. Phải ngu xuẩn cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? Ánh mắt hắn phải kinh hãi thế tục cỡ nào mới có thể thích loại người như Tiểu Yến Tử? Chẳng lẽ vị Ngũ a ca này là sản phẩm đột biến gen của gia tộc Ái Tân Giác La?