Ơ…Tất cả mọi người chẳng nghĩ tới việc Tô Tình đột nhiên nói ra lời sắc như dao. Sắc mặt Trương Lị mất tự nhiên, ả vội vàng giải thích: “Đó là do bọn họ mời nên tôi mới ăn, nhưng sao cô biết được?”
“Trong kẽ răng cô còn dính thịt cua, tôi liếc qua liền biết rồi.”
“…”
Chuyện này mẹ nó thật xấu hổ.
Hai người quay phim đều nhất trí quay sát vào miệng của Trương Lị. K.O Trương Lị xong, Tô Tình không thèm quan tâm với ả bại tướng này nữa, cô mang theo Hàn Sâm tới tìm Tần Ngư. Lúc ấy Trần Dịch Phong còn đề phòng họ, hắn cho rằng hai người lại tới xin ăn chùa. Nhưng Tô Tình lại đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đến xin một ít lửa, dùng một nửa bột mì đổi nhé.”
Có thể làm vậy hả?
Đạo diễn bên kia phản hồi ----- có thể, bởi vì bây giờ vẫn chưa xác định tổ đội chính thức, cũng chưa bắt đầu thi đấu thực sự.
Có ý gì đây?
Bốn người lập tức nhận ra lời của đạo diễn ẩn chứa nhiều hàm ý.
Chưa có chính thức định tổ…Nói cách khác đội ngũ còn chưa cố định, có thể thay đổi người.
Nói trắng ra là Trần Dịch Phong cũng không quá thích Tần Ngư, vốn dĩ có thể để cô ở bên cạnh làm một trợ thủ kiêm bánh bao mềm, nhưng tiếp xúc nhiều mới biết được nhãi con này có nhiều kỹ năng lắm, chắc chắn sẽ đoạt màn ảnh với hắn.
Như vậy thì không ổn chút nào.
Không có cách để hắn phô bày ra năng lực trác tuyệt của mình thì hắn làm sao có thể nổi tiếng được, sau đó làm sao mới có thể danh lợi song thu đây. Vì thế Trần Dịch Phong nhanh chóng cho rằng cơ hội để ném Tần Ngư đã tới. Mỗi người đều tự chìm trong suy nghĩ miên man bất định, dù có mục đích gì đi chăng nữa, nhưng nói đến bột mì cùng lửa…
Hai người Tần Ngư đương nhiên đồng ý.
Người có nồi thật là hạnh phúc, mặc kệ cái gì cũng có thể bỏ vào đó hầm lên, cả cua cũng thể nấu được.
Muốn hâm mộ cũng hâm mộ không nổi, nhóm của Trương Lị cùng Tô Tình được chia vật phẩm quá tốt.
Nếu so với nhóm của Tần Ngư tay làm hàm nhai nhưng thành viên không ưa nhau, cùng đội nhóm nội bộ lục đυ.c, khúc chiết tràn lan như nhóm của Trương Lị thì nhóm của Ngô Hàn lại tương đối hài hòa.