————————
Cho dù có Tần Ngư cùng Trần Dịch Phong hỗ trợ, nhưng cua bùn đã trốn không còn tăm hơi.
Hẳn là lúc Tần Ngư bắt cua vừa nãy đã gõ vang hồi chuông cảnh báo cho chúng nên hiện tại đều trốn đi biệt tích.
Cuối cùng chỉ bắt được một con to cỡ bàn tay, Trương Lị không vừa lòng chút nào, cũng không còn giữ được sự nhiệt tình với Tần Ngư như lúc nhờ cô giúp đỡ nữa. Dĩ nhiên Tần Ngư cũng không trách ả ta, bởi vì bản thân cô cũng không hề tận tâm.----- sớm biết sắc mặt xấu xí này của cô rồi, Trương nữ sĩ à ~ ha ha!
Tô Tình vẫn ngạo mạn trước sau như một, toàn bộ quá trình cũng không hề nhìn qua bọn họ lần nào. Trần Dịch Phong nhướng mày, hỏi Tần Ngư: “Cô không hiếu kỳ là bọn họ dùng bột mì làm gì sao?”
Muốn dụ cô oán giận hai người Trương Lị keo kiệt không chia cho bọn họ ư?
Tần Ngư không tiếp chiêu, cô chỉ ôn nhu mà đáp: “Tôi đã ăn no rồi.”
Cô ăn no rồi nên nhàn rỗi đến hoảng sao?
Trần Dịch Phong nghẹn họng, nhưng lại nghĩ có phải do bản thân nghĩ nhiều hay không, bởi cô gái Tần Ngư này có điểm kỳ quái.
Lại nói đến tình cảnh của Trương Lị bên này có chút thảm thương, có nồi, có bột mì, nhưng…làm thế nào cũng không nhóm lửa được.
Trương Lị đã quay trở về mà lửa còn chưa cháy lên nổi, ả lập tức nổi giận, trong lời nói của ả ta có chút oán trách Hàn Sâm - người đàn ông duy nhất của đội mà ngay cả lửa cũng nhóm chẳng được. Hàn Sâm có chút xấu hổ, nhưng cũng phản bác không được. Bởi Trần Dịch Phong dù không có diêm nhưng vẫn có thể nổi lửa được đấy thôi. Qủa thật vấn đề nằm ở bản thân hắn.
“Để tôi sang nhóm của Trần Dịch Phong mượn đồ đốt lửa.”
Trương Lị ban nãy trông thấy hai người kia còn giữ lại hai trái đu đủ, ả bỗng cảm thấy có chút khát nước. Nhưng ả không nghĩ tới việc Tô Tình sẽ trực tiếp mở miệng: “Không cần đâu, cô vừa mới ở chỗ người ta ăn hết một con cua lớn, hẳn là không có sức mà đi, để tôi cùng Hàn đại ca đi là được.”