"Thân thể Quý phi nương nương có chỗ nào không khỏe?" Thanh Trúc thấy nàng từ lúc tỉnh lại vẫn như người mất hồn.
Nếu là bình thường, thời khắc hào hứng nhất trong một ngày của Khang quý phi, là mỗi sáng sớm sau khi trang điểm xong.
Dù là cả ngày nàng đều ở trong Lộ Hoa Cung không ra khỏi cửa, vẫn ngày ngày trang điểm tỉ mỉ.
Trên mặt bàn trang điểm đặt mấy cái hộp gỗ đàn hương nhỏ nạm đầy đá quý, mỗi một hộp đều để đầy đồ trang sức xinh đẹp rực rỡ muôn màu.
Giá trị một của một cái trâm cài tóc, một đôi khuyên tai bất kỳ ở bên trong, đều đủ để dân chúng bình thường ăn dùng mấy chục năm.
Đương kim thánh thượng chỉ có một vị phi tần là nàng, hơn nữa còn là vị sủng phi nhiều năm qua độc chiếm lòng vua, các loại phân lệ Nội Vụ Phủ cũng đều tăng cường đưa vào trong Lộ Hoa Cung của nàng.
Mặc dù chỉ là quý phi, nhưng tất cả đãi ngộ của Lộ Hoa Cung đều là theo như quy chế của hoàng hậu, thậm chí không ít còn vượt qua cả quy chế hoàng hậu.
Ví dụ như đồ trang sức châu báu này, người Nội Vụ Phủ vì nịnh nọt nàng, số lượng mỗi lần trình lên đều nhiều hơn so với trong cung quy định ra dành cho hoàng hậu.
Ngọc Đại Đông trong thiên hạ chỉ có Đế Hậu có thể sử dụng, trong Lộ Hoa Cung cũng không tính là vật hiếm thấy.
Mặc dù cũng không phải thánh thượng hạ chỉ bảo làm, chỉ là đám người Nội Vụ Phủ tự chủ trương.
Nhưng thánh thượng cũng chưa từng mở miệng ngăn lại, thì không phải là ngầm đồng ý sao?
Đây cũng là nguyên nhân đám người đại trưởng công chúa ghen ghét Khang quý phi như thế.
Trong cung chưa lập hậu, Khang thị nàng là một tiện tỳ xuất thân nô tịch, lại dám hưởng dụng đãi ngộ theo quy chế hoàng hậu, đây không phải lật trời sao!
Thực tế đại trưởng công chúa đến nay vẫn còn mơ ước vị trí hoàng hậu, dường như chỉ cần Khang thị mất sủng một cái, nữ nhi của nàng - Bùi Ngọc Huyên sẽ có thể thuận lợi leo lên Phượng vị.
Chuyện như vậy, làm cho nàng sao mà không hận Khang quý phi?
Khang Ngọc Nghi vẫn đang ngoảnh mặt làm ngơ, một bộ dáng không hề quan tâm, tùy ý hai người búi tóc trang điểm cho nàng.
Tại sao có thể như vậy... Ngủ một đêm tỉnh lại vẫn còn ở trong hoàng cung?
Trong đêm hôm qua, đối mặt với chất vấn của Hoàng Đế, Khang Ngọc Nghi vừa lo vừa sợ, muốn nói cái gì, lại hết đường chối cãi.
Chẳng lẽ nói mình không phải là quý phi nguyên bản sao?
Thế nhưng nếu trở thành tai hoạ bị xử trí thì làm sao bây giờ?
Nàng vốn tính tình mềm yếu, phía dưới xoắn xuýt hoảng sợ nặng nề hơn, cuối cùng hóa thành khóc nức nở, hai mắt ầng ậng nước, thất khiến người thương tiếc.
Qua nhiều năm như vậy, Khang Ngọc Nghi ba ngày hai bận sẽ tự dưng tìm chuyện, ở trước mặt hắn sĩ diện cãi láo khóc rống một phen.
Bằng không thì chính là chảy nước mắt lúc nàng đang cùng hắn liều chết triền miên sảng khoái đến mức tận cùng.
Cũng rất ít thấy nàng oan ức mất định hướng thấp giọng khóc nức nở, yên lặng rơi lệ như vậy.
Hoàng Đế cảm giác trong lòng thật giống như bị một cây kim lặng lẽ chui vào, một loại tâm tình tựa như đau lòng lan tràn ngực hắn...
Hắn rất không thích loại cảm giác tâm tình khống chế lý trí này.
Dứt khoát trực tiếp rút đồ vật chôn sâu trong cơ thể nàng ra, chà lau dưới người mình và nàng, rồi để nguyên áo đi ngủ.
Ngày kế tiếp trước lúc tảo triều, thừa dịp nàng chưa tỉnh thì phân phó cung nhân hầu hạ nàng, một khi phát hiện quý phi có gì khác thường, trực tiếp tới Chiêu Minh Cung báo cáo.
Tử Tô cài một cây trâm hình phượng bằng vàng rồng khảm đá đỏ vào bên mái tóc nàng, nhìn dung mạo xinh đẹp câu hồn người của nàng phản chiếu trong kính Tây Dương, không khỏi ngừng cả hô hấp.
Trong lòng Khang Ngọc Nghi nhịn không được nói thầm, thế tử Tần Vương đã thành thánh thượng, mà vị quý phi nương nương này lớn lên giống như đúc bản thân, tên cũng là Khang Ngọc Nghi giống nàng.
Chẳng lẽ lại là nàng từ một nô tỳ Vương Phủ đã bò giường thành công, trở mình thành quý phi nương nương?
Hai người Thanh Trúc, Tử Tô thấy nàng nhìn chằm chằm qua kính Tây Dương xuất thần, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao, không biết nên bẩm báo việc này cho thánh thượng đang xử lý triều chính ở Chiêu Minh Cung hay không.
Tử Tô nhanh nhạy, nhỏ giọng thăm dò hỏi: "Quý phi nương nương, ngài hẳn là nhớ Đại hoàng tử điện hạ rồi phải không?"
Đêm nguyên tiêu đầu năm nay, Khang quý phi đã sinh ra đứa bé đầu tiên của Hoàng Đế, là một tiểu hoàng tử đủ tháng nặng hơn sáu cân.
Chỉ là vừa sinh ra đã bị ôm tới Nhân Thọ Cung của Hoàng thái hậu nuôi dưỡng.
Thanh Trúc nhíu mày, rất bất mãn Tử Tô vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện Đại hoàng tử.
Toàn bộ Hoàng Cung ai không biết, Khang quý phi ghét nhất người ngoài ở trước mặt nàng nhắc tới đứa con trai độc nhất vừa sinh ra đã bị ôm đi này.
Đến cả bữa tiệc thưởng sen hôm qua, đám mệnh phụ tranh nhau lấy lòng quý phi nương nương, mọi người giống như cũng đều ngầm hiểu lẫn nhau không ai nhắc đến Đại hoàng tử.
Tử Tô lại phối hợp nói: "Tuy rằng thánh thượng để cho nương nương người ngày mồng một, mười lăm mỗi tháng, đi tới Nhân Thọ Cung thăm hỏi Hoàng thái hậu, nhưng cũng không nói ngày thường không thể đi mà, nếu như nương nương thật sự nhớ Đại hoàng tử điện hạ rồi, thì qua nhìn một cái đi?"
Đúng rồi! Nếu thế tử Tần Vương điện hạ đã thành Hoàng Đế rồi, vậy Hoàng thái hậu há không phải của mẫu thân hắn - Tần vương phi?
Tuy nói nàng cũng không muốn bại lộ chuyện mình không phải là quý phi nguyên bản, gặp chuyện có thể tránh thì tránh.
Nhưng tốt xấu biết rõ trong hoàng cung còn có Tần vương phi mà bản thân lúc trước từng tiếp xúc ở phủ Tần Vương...
Sau một hồi xoắn xuýt dày vò trong lòng, Khang Ngọc Nghi vẫn quyết định muốn đi qua một chuyến, tốt nhất là có thể dò xét tìm hiểu cha mẹ nàng bây giờ thế nào.
Nhân Thọ Cung và Lộ Hoa Cung đều ở sườn đông Hoàng Cung, giữa hai cung cách nhau cũng không xa, chỉ cần xuyên qua một con đường cung đi hơn chục bước là đến.
Nhưng Khang quý phi thân kiều thể quý, ngắn ngủn hơn chục bước cũng không muốn đi, mỗi một lần đều là ngồi kiệu để tới.
Sau khi Khang Ngọc Nghi lên kiệu, trong lòng âm thầm phỉ nhổ: Khoảng cách gần như vậy cũng phải ngồi kiệu, quy củ trong hoàng cung này thật là lớn!
Rất hiển nhiên, đó là một hiểu lầm cực kỳ lớn...
Nhưng mà nàng thật không khéo, đúng vào thời gian Hoàng thái hậu đang tụng kinh ở Phật đường nhỏ phía Tây.
"Quý phi nương nương có muốn tới điện phía Đông gặp Đại hoàng tử điện hạ một chút trước không?" Đại cung nữ Phục Linh của Nhân Thọ Cung cẩn thận hỏi thăm.
Sau khi nói ra miệng, Phục Linh thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý bị Khang quý phi răn dạy chỉ trích...
Thật không nghĩ đến Khang Ngọc Nghi nghe xong chỉ khẽ vuốt cằm, đồng ý đề nghị của nàng
Phục Linh thấy thế âm thầm thở ra, vội vàng dẫn đường cho nàng.
Nhân Thọ Cung của Hoàng thái hậu với Lộ Hoa Cung của Khang quý phi khá giống nhau, đều có chính điện, tẩm điện, điện phía Đông, điện phía Tây.
Tuy rằng Đại hoàng tử được nuôi dưỡng ở Nhân Thọ Cung, nhưng cũng là ở một mình tại điện phía Đông, do đám ma ma và vυ' em chăm sóc.
Vừa động tĩnh chiếc kiệu dừng lại ở ngoài Nhân Thọ Cung cũng không nhỏ
Mấy vυ' em cùng ma ma thấy quý phi nương nương đi tới khu vực điện phía Đông, cũng vội vàng ôm lấy Đại hoàng tử ra nghênh tiếp.
Ngoại trừ vυ' em còn ôm Đại hoàng tử không tiện, tất cả mọi người đều cung kính muôn phần, quy củ cúi người hành lễ về phía quý phi.
Khang Ngọc Nghi nhẹ gật đầu, ấm giọng nói: "Tất cả đứng lên đi."
Chỉ thấy em bé trắng trắng mập mập trong ngực vυ' em nhìn qua mới khoảng mấy tháng, mở to một đôi mắt nước ươn ướt, tràn đầy tò mò nhìn nàng.
Tuy rằng mập trắng, nhưng có thể nhìn ra ngũ quan khoảng chừng năm sáu phân giống như Khang Ngọc Nghi, một đôi mắt to đen lúng liếng, tinh xảo như khắc từ ngọc quý.
Mà giữa lông mày lại có hai ba phần bóng dáng Hoàng Đế, nhất là cặp lông mày kiếm nhỏ hơi xéo lên, mười phần khí khái hào hùng, ai thấy cũng nhịn không được sinh ra yêu thích.
Khang Ngọc Nghi nhịn không được đưa tay chọc chọc cái mặt ú mũm mĩm của nó, cả trái tim đều mềm đến rối tinh rối mù.
Đại hoàng tử vốn rất thích nàng, bị nàng chọc một cái, lập tức phát ra tiếng cười "Ha ha ha" trong trẻo.
Nhưng một đám vυ' em, cung nhân ở đây đều ngẩn người.
Trước đây mỗi mồng một, mười lăm Khang quý phi tới thăm hỏi Hoàng thái hậu, nhưng cũng sẽ không nhìn nhiều Đại hoàng tử một cái.
Mặc dù Hoàng thái hậu yêu cầu nàng ôm đứa bé, nàng cũng là không tình nguyện, ôm vào một lát liền buông tay trả lại cho vυ' em.
Với tư cách con trai độc nhất của đương kim thánh thượng, sợ trên đời cũng chỉ có người mẹ đẻ quý phi nương nương này dám trắng trợn chịu không nổi đứa bé này như vậy.
Kỳ thật mọi người nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ mãi không ra, rõ ràng là qua nhiều năm như vậy thật vất vả mang thai đứa con đầu tiên, quý phi nương nương lại có chán ghét mãnh liệt với đứa bé này.
Vậy nhưng không biết là máu mủ tình thâm hay là nguyên nhân như thế nào, Đại hoàng tử điện hạ vô cùng thích nàng.
Mỗi mồng một, mười lăm Khang quý phi phụng mệnh đến đây vấn an, nó phảng phất như có cảm ứng sớm tỉnh lại, hơn nữa mở to cặp mắt tròn căng, thẳng tắp nhìn vào nàng.
Lòng mọi người tràn đầy khó hiểu, sao mà Khang quý phi từ trước đến nay không thích Đại hoàng tử, cũng không phải là thời gian mồng một, mười lăm đã qua đây thăm Đại hoàng tử rồi, thậm chí... Còn dùng tay chọc chọc?
——————
Tác giả: Nữ chính không bị người khác xuyên qua, cũng không phải là xuyên đến tương lai, cũng không phải là nhân cách phân liệt, chỉ đơn thuần mất ký ức. Rất nhiều chuyện hiện tại nàng không hiểu đều có nguyên nhân, sau này sẽ từ từ công bố.