Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 7: Chuyện tình cảm


Vυ' em lặng lẽ giương mắt, xác nhận thần sắc quý phi cũng không phải không thích, liền đánh bạo hỏi thăm: "Quý phi nương nương có muốn ôm tiểu điện hạ chút không?"

Khang Ngọc Nghi thấy tiểu điện hạ mập trắng đáng yêu thế, như một cụ bột nhỏ béo mềm núc ních, cũng chưa suy nghĩ nhiều đã ôm lấy trong lòng ngực của mình.

Tiểu mập mạp được sinh ra trong đêm nguyên tiêu năm nay, hôm nay là cuối tháng năm, tính toán thì mới hơn năm tháng, nhưng ôm vào nặng trịch, xem chừng đã nặng hơn hai mươi cân rồi.

**Hai mươi cân Trung Quốc = Mười cân Việt Nam

Dù Khang Ngọc Nghi không thường ôm, thằng bé cũng không lạ, thậm chí còn hào hứng dâng trào vung vẩy vui vẻ, ý đồ biểu đạt ưa thích bản thân đối với nàng.

Ma ma lần đầu tiên trông thấy Khang quý phi dịu dàng với tiểu điện hạ như thế, vội vàng nịnh nọt nói: "Nương nương với tiểu điện hạ quả nhiên là mẹ con ruột, nhìn tiểu điện hạ thích người chưa kìa!"

Khang Ngọc Nghi nghe xong ngu ngơ một lát, tập trung suy nghĩ nhìn cục bột nhỏ mập trong ngực, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên khuôn mặt nhỏ mập của nó.

Rốt cuộc nàng biết vì sao cục bột nhỏ trong ngực thoạt nhìn rất quen mặt rồi, cái này, không phải là phiên bản thu nhỏ của nàng sao...

Hóa ra nàng không chỉ trở thành quý phi nương nương, thậm chí ngay cả con cũng đã sinh ra!

Trời ạ, nàng rõ ràng còn là hoàng hoa khuê nữ mười lăm mười sáu tuổi đấy!

Một đứa con trai mập mạp như vậy xuất hiện ở trước mắt, Khang Ngọc Nghi chợt cảm thấy hy vọng trở lại phủ Tần Vương càng ngày càng mong manh...

Hoàng thái hậu tụng kinh ở Phật đường xong đã nghe nói quý phi ở điện phía Đông, sau một lát suy nghĩ, trực tiếp trở về tẩm điện nghỉ ngơi.

Khó có được lúc quý phi nguyện ý chủ động tới thăm con, liền lưu lại cho mẹ con các nàng chút thời gian bên nhau đi!

Hoàng thái hậu Thôi thị bây giờ, là Tần vương phi, mẹ đẻ của đương kim thánh thượng.

Bảy năm trước, tháng mười năm Vĩnh Phon ba mươi mốt g, Vĩnh Phong Đế băng hà, hưởng thọ năm mươi chín tuổi.

Không tính những đứa con chết non, cả đời Vĩnh Phong Đế có năm con trai hai con gái, đến lúc tuổi già hắn chỉ còn hai con trai một con gái còn tồn tại nhân thế.

Theo thứ tự là Tần vương, đứa con trai thứ hai do vợ cả Hoàng hậu sinh ra, Sở vương – đứa con trai thứ năm do Huệ Phi sinh ra, cùng nhị công chúa do Kế hoàng hậu sinh ra.

Kế hậu cũng chính là Thái hoàng thái hậu hôm nay, nhị công chúa chính là đại trưởng công chúa đã gả cho Bùi gia.

Sau khi thái tử con trai cả được tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm mất sớm khi tuổi còn trẻ, Vĩnh Phong Đế đau thương muôn phần, sau đó vài chục năm còn chưa lập được thái tử mới.

Mãi cho đến khi hắn lâm chung mới lưu lại khẩu dụ, lập đứa con trai dòng chính thứ hai - Tần vương làm tân quân.

Đáng tiếc Tần vương đăng cơ thay đổi niên hiệu không đến một năm, bị một trận bệnh mà băng hà rồi.

May mà ngày Tần vương kế vị đã sắc lập trưởng tử Lý Nguyên Hoành của mình, cũng chính là thế tử Tần Vương lúc trước làm thái tử.

Lý Nguyên Hoành cũng thuận lý thành chương trở thành Đế Vương mới, sửa niên hiệu thành Nguyên Hi, bây giờ hắn đã ngồi lên ghế rồng năm thứ năm rồi.

Lúc nghe giám sát bên trong bẩm báo quý phi đi Nhân Thọ Cung, đúng lúc Hoàng Đế đã phê duyệt xong tấu chương mới trình lên sáng sớm.

Hôm nay từ sáng sớm hắn đã sai người báo cáo những chuyện xảy ra bên người quý phi mấy ngày gần đây, báo cáo hết thảy bất luận việc lớn việc nhỏ gì bên trong Lộ Hoa Cung.

Nhưng mọi việc đều không quá mức khác biệt với ngày thường của nàng.

Chuyện duy nhất đáng nhắc đến, cũng cũng chỉ tranh chấp với với đại trưởng công chúa vào bữa tiệc thưởng sen hôm qua mà thôi.

Đáy lòng Hoàng Đế rất rõ ràng, đột nhiên nàng dịu dàng thuận theo là rất bất thường.

Sự thật thì, biến hóa lần này của Khang Ngọc Nghi với hắn mà nói cũng không tính là chuyện xấu, thậm chí có thể nói là một chuyện tốt.

Dù sao Khang Ngọc Nghi thật là quá độ quấn người.

Từ bảy năm trước lúc hai người mới nếm thử chuyện nam nữ, nàng đã vượt quá mức bình thường trầm mê trong chuyện ân ái.

Mỗi lần vào đêm nàng liền chủ động nhiệt tình trêu chọc câu dẫn hắn, liên tục triền miên cùng hắn.

Lúc trước hắn luôn tự hạn chế quá mức nghiêm, cũng không gần nữ sắc, thậm chí từ đáy lòng hắn cho rằng chuyện nam nữ như là thú tính, có chút hạ lưu xấu xa, hoàn toàn khinh thường chấp nhận.

Chỉ là Khang Ngọc Nghi có rất nhiều chiêu trò dụ dỗ, thật sự khiến hắn chống đỡ không được.

Sau một lúc lâu lặng im, phút chốc Hoàng Đế đứng lên, xoải bước đi đến phương hướng sườn Đông của Nhân Thọ Cung.

"Thánh thượng giá lâm!" Ngoài điện Đông truyền đến tiếng nói bén nhọn đặc thù của thái giám bên trong.

Một đám cung nhân vội vàng đều nhịp quỳ xuống hành đại lễ, "Cung nghênh bệ hạ thánh giá."

Khang Ngọc Nghi cố hết sức ôm cục bột mập nhỏ trong ngực, còn chưa kịp phản ứng phải hành lễ, chỉ thấy Hoàng Đế đưa tay về nàng nói: "Không cần đa lễ."

Hoàng Đế mặc một bộ long bào màu đen hoa văn vàng, mũ ngọc trên đầu, ngũ quan thâm sâu mạnh mẽ, thân hình to lớn dong dỏng, vẻ ngoài như phượng, tư thái như rồng.

Đứng dưới ánh sáng, có một loại cảm giác xa cách làm cho không ai có thể tiếp cận.

Nhưng vậy mà Đế Vương uy nghiêm lạnh lùng như thế, đêm qua rõ ràng nằm ở dưới người nàng, vùi đầu cẩn thận liếʍ láp chỗ thẹn đó của nàng, còn ăn nhóp nhép ra tiếng.

Cùng với lúc long căn của hắn cắm vào trong cơ thể nàng, hắn động thân mãnh liệt đút vào, phát ra tiếng thở trầm thấp khó chịu.

Thân thể màu đồng cường tráng cao lớn, lực lượng bừng bừng phấn chấn với thân thể trắng nõn kiều mềm của nàng, thân thể tràn ngập nhục cảm gắt gao quấn lấy nhau, liều chết triền miên...

Khang Ngọc Nghi chỉ nhớ tới tình cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đêm qua, đầu quả tim đã không tự giác run rẩy, gò má trắng nõn như ngọc trong nháy mắt nhiễm lên một vòng đỏ.

Từ khi sinh ra con trai trưởng, Hoàng Đế đã rất coi trọng đối với đứa con chờ đợi đã lâu này.

Tuy rằng nuôi dưỡng ở bên trong Nhân Thọ Cung của Hoàng thái hậu, nhưng ít nhất hắn cách một ngày đều sẽ đi qua thăm một lần. Đến cả đám ma ma, vυ' em ngày thường chăm sóc như thế nào đều tự mình hỏi đến.

Nhìn hình ảnh mẹ con thân thiết này, ánh mắt Hoàng Đế hơi hơi chớp.

Lập tức duỗi bàn tay to lớn tiếp nhận cục bột nhỏ mềm đáng yêu trong ngực Khang Ngọc Nghi.

Nhưng Đại hoàng tử khó có được mẹ ruột mình thích nhất ôm ấp, nào nguyện ý từ ôm ấp thơm mềm đổi thành l*иg ngực cứng rắn của phụ hoàng.

Chỉ thấy nó uất ức mong mong mân mê cái miệng nhỏ nhắn, mặt tròn vo thành một nắm, như lập tức sẽ lên tiếng khóc lớn.

Hai tay tràn ngập lực lượng của Hoàng Đế nắm ở dưới nách cục bột nhỏ mập, quen thuộc nâng nó lên cao trêu chọc.

Động tác trêu chọc trẻ con của Hoàng Đế thoạt nhìn rất thuần thục, như đã làm vô số lần.

Em bé nhỏ mập cũng dễ dụ, lập tức thay đổi biểu lộ, vô cùng vui vẻ, hoa chân múa tay vui sướиɠ, vẫn luôn phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Khang Ngọc Nghi cả kinh khẽ nhếch môi anh đào.

Nàng thuở nhỏ lớn lên ngay ở phủ Tần Vương, mặc dù không thể thường xuyên gặp được thế tử điện hạ, nhưng cả Vương Phủ ai không biết, thế tử điện hạ từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã lạnh lùng ít nói, không hiện vui buồn.

Dù là về sau nàng tiếp nhận lệnh của Tần vương phi trở thành nha đầu thông phòng của thế tử, nàng cũng chỉ thấy hắn uy nghiêm xa cách, bộ dáng cao không thể chạm.

Đám vυ' nuôi cùng ma ma xem chừng sắp phải đến lúc cho tiểu điện hạ ăn sữa với ngủ trưa rồi, liền cả gan đề xuất muốn ôm Đại hoàng tử vào gian trong chăm sóc.

Đại cung nữ Nhân Thọ Cung Phục Linh lại hợp thời nói Hoàng thái hậu đã quay về tẩm điện nghỉ ngơi, không tiện tiếp kiến Đế Phi hai người.

Vì vậy Hoàng Đế với Khang Ngọc Nghi một trước một sau chậm rãi đi ra Nhân Thọ Cung.

Vốn lần này Nhân Thọ Cung là vì bái kiến Hoàng thái hậu, thuận tiện tìm hiểu tung tích cha mẹ mình, không nghĩ tới không chỉ có chưa gặp bản thể Hoàng thái hậu, còn gặt hái được một đứa con trai trắng trắng mập mạp...

Trong thoáng chốc Khang Ngọc Nghi cũng không lưu ý đến Hoàng Đế phía trước dừng bước lại, không cẩn thận một cái đυ.ng vào trong l*иg ngực rắn chắc của hắn.

Hoàng Đế tập võ quanh năm, toàn thân đều là cứng rắn, trên long bào còn hun một mùi vị Long Tiên Hương nhàn nhạt, lượn lờ nơi chóp mũi Khang Ngọc Nghi.

Trong nháy mắt nàng ngượng ngùng đến hai gò má ửng hồng, vội vàng lui về sau một bước.

Lúc vô thức ngẩng đầu lên, lại vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen như mực thâm sâu không thấy đáy, ánh mắt như chim ưng, tựa hồ là đang quan sát nàng.

Đáy lòng Khang Ngọc Nghi đột nhiên trở nên yếu ớt.

—————

Vở kịch nhỏ:

Hoàng Đế: Trẫm căn bản không để Khang thị ở trong lòng, là nàng hàng đêm quấn quít lấy trẫm.

Quý phi: Hiện tại cũng không để ý tới ngươi rồi, vì sao lúc nào cũng nửa đêm canh ba đè người ta ra liếʍ (T_T)

Hoàng Đế: Thói quen mà thôi.

Quý phi: Đây là thói quen xấu! Lập tức sửa lại cho ta!

Hoàng Đế: . . . .