Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 4: Lần đầu thừa ân sau khi mất trí nhớ

"A... Đừng..." Khang Ngọc Nghi nửa mê nửa tỉnh, môi hồng không ngừng tràn ra tiếng yêu kiều trầm thấp.

Ngón chân mượt mà trắng nõn của nàng đều bị kɧoáı ©ảʍ dưới thân kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến gắt gao co lại.

"Ưʍ... Thật kỳ quái..." Trong lúc ngủ mơ Khang Ngọc Nghi định kẹp chặt hai chân ngăn chặn xúc cảm lạ lẫm này.

Không nghĩ tới hai chân mảnh khảnh trắng nõn lại kẹp lấy một cái... đầu? !

Khang Ngọc Nghi lúc này sợ tới mức tinh thần chấn động.

Chậm rãi mở hai con ngươi ra, rồi lại bỗng nhiên đối mặt với một đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy của nam tử giữa chân mình.

Dưới ánh sáng của những viên dạ minh châu đầy giường, nàng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nam tử cao lớn đang nghiêm túc ăn mật huyệt của nàng.

Đây là... Lại là chủ tử của nàng, thế tử Tần Vương điện hạ! ?

Hoàng Đế ngừng động tác trên miệng, ngồi dậy, đổi thành ngón tay thon dài mang theo vết chai, nhẹ nhàng khép lại mân mê xoa nhẹ đài hoa của nàng, cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt nàng, ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ lửa nóng.

Cả phòng ngủ trống trải yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng nước "Chụt chụt" mập mờ da^ʍ mỹ.

Hoàng Đế chau mày kiếm lên, giống như phát hiện cái gì, chậm rãi phủ lên, mùi hương long tiên nhàn nhạt trên người hắncũng theo đó kéo tới.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, hô hấp của Khang Ngọc Nghi hơi chậm lại, ngực "Thình thịch" nhảy nhanh, đầu óc một thoáng trống rỗng.

Thế tử điện hạ chắc có lẽ không phát hiện nàng không phải quý phi thật sự rồi hả? !

Vì sao thế tử điện hạ đêm hôm khuya khoắt còn ở trong hoàng cung, còn tằng tịu cùng phi tử của Hoàng Đế?

Thấy thần sắc nàng thay đổi, đầu ngón tay thon dài của Hoàng Đế cũng không ngừng lại, thử thăm dò vươn vào cửa huyệt, chậm rãi vỗ về chơi đùa mật huyệt ướŧ áŧ, toàn là nước của nàng.

Tay kia của Hoàng Đế cũng không nhàn rỗi, động tác thành thạo cởi bỏ áσ ɭóŧ mỏng manh trên người nàng.

Vừ cởi bỏ một cái, đã để lộ ra mảng lớn phong cảnh tươi đẹp.

Bộ ngực đầy đặn hình dáng quả đào mọng run nhè nhẹ theo hơi thở hào hển của Khang Ngọc Nghi, đầṳ ѵú màu hồng đào thật là mê người, mê người nhấm nháp.

Hoàng Đế nhìn mà nóng mắt, không cần nghĩ ngợi ngậm lấy một núm trong đó, chép miệng ăn.

Chợt lại ôm Khang Ngọc Nghi vào trong ngực, nặng nề hôn môi mυ'ŧ vào khuôn miệng đỏ tươi thơm mùi đàn hương cùng hai má tinh tế tỉ mỉ như ngọc mỡ dê của nàng.

Môi của hắn rất mỏng, so với trong tưởng tượng thì mềm hơn chút, còn mang theo vài phần nóng bỏng.

Khang Ngọc Nghi bị hắn đùa bỡn đến cả người đều mềm thành bùn, kìm lòng không được run rẩy thân thể, thanh âm cũng kiều mị như có thể chảy ra nước.

"Đừng..." Khang Ngọc Nghi thử quẫy người một cái, rồi lại hoàn toàn đẩy không ra l*иg ngực cứng rắn của hắn.

"Tối nay sao không thả ra như vậy, hả?" Tay Hoàng Đế không ngừng khuếch trương mật huyệt, thanh âm trầm thấp khản đặc, rồi lại mang theo du͙© vọиɠ dâng trào, Khang Ngọc Nghi nghe mà đầu quả tim run rẩy.

Sau đó Hoàng Đế lại lần nữa vùi mặt vào hai bầu vυ' trắng nõn trơn mềm, sau khi sinh đẻ thì càng thêm đẫy đà của nàng, lại liếʍ láp đầṳ ѵú hồng mai vài cái, hơi thở dồn dập phun trước ngực Khang Ngọc Nghi.

"Không muốn... Đừng..." Khang Ngọc Nghi ưm một tiếng, nàng một tiểu cô nương chưa từng trải qua việc đời nào đâu nhận được tra tấn như vậy.

Hoàng Đế nghe tiếng nói kiều mềm ướŧ áŧ giống như làm nũng của nàng, nghi ngờ nàng là đang chơi trờ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Nếu như phải mà nói, nàng đã thành công rồi, hắn xác thực càng muốn chà đạp ức hϊếp nàng.

Hai tay thô ráp của Hoàng Đế lại đẩy hai chân thon dài trơn bóng trắng noãn như ngọc của nàng, lộ ra mật huyệt nõn nà.

Đầu giường khảm nạm vô số viên dạ minh châu, làm cho cả cái giường gỗ tử đàn giống như đặt mình phía dưới ban ngày, có thể thấy rõ ràng hết thảy.

Chỗ thẹn của Khang Ngọc Nghi chỉ có thưa thớt mấy sợi lông tơ mềm mại, không chỉ có không khó nhìn, còn vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Toàn bộ bên ngoài trắng trắng mềm mềm, đẩy cánh hoa lớn ra, bên trong là màu đỏ núng nính, lỗ nhỏ kia chặt chẽ đến hầu như nhìn không thấy, bị ánh mắt Hoàng Đế kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng nhúc nhích.

Trong lòng tự nhận mình còn là một hoàng hoa khuê nữ, bây giờ chỗ tư mật Khang Ngọc Nghi lại hoàn toàn hiện ra, nàng mắc cỡ cả khuôn mặt đều đỏ bừng giống như cháy.

Hoàng Đế chỉ cảm thấy lửa nóng toàn thân đều vọt tới chỗ háng rồi.

Hắn cúi người, tiếp tục động tác vừa rồi, miệng ngậm lấy đài hoa của Khang Ngọc Nghi, cảm thấy vừa mềm lại vừa non, không chỉ có không có mùi vị khác thường, thậm chí mang theo mùi hương thoang thoảng đặc thù trên người nàng, làm thế nào cũng ăn không ngán.

Lại hút mạnh, dùng đầu lưỡi linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.

Sau khi cảm giác được từng luồng nước xuân thấm ướt cằm của mình, lại dùng ngón trỏ thô ráp của bản thân nhẹ nhàng sờ mó huyệt mềm của nàng.

Khang Ngọc Nghi vốn mẫn cảm, căn bản chịu không nổi hắn khinh nhờn như vậy, hai mắt ngậm sóng xuân, không tự chủ được ngâm hừ ra tiếng.

Hoàng Đế nghe thấy tiếng kêu ngâm kiều mị ướŧ áŧ của nàng, đồ vật dưới thân lớn sớm đã cứng rắn đến thấy đau.

Đoán nàng đã đến có thể thừa nhận dươиɠ ѵậŧ to lớn của bản thân, chậm rãi cởi bỏ quần áo vướng bận trên người mình, lộ ra thân thể cường tráng nhiều năm tập võ mà ra của hắn.

Hắn giơ dươиɠ ѵậŧ to dài cứng rắn lên, chậm rãi cọ xát bên ngoài nơi riêng từ ngập tràn nước xuân của Khang Ngọc Nghi.

Còn cố ý dùng qυყ đầυ to lớn, hung hăng chọc mạnh vào đài hoa bị hắn chơi đến sưng của Khang Ngọc Nghi.

Khang Ngọc Nghi bị một loạt động tác tra tấn giày vò đã sảng khoái đến nghẹn ngào, chỉ còn lại có thở dốc nho nhỏ, cũng ngăn không được nước mắt chảy xuống, tóc mai cùng phía sau cổ đã tràn đầy mồ hôi.

Hoàng Đế lại đưa tay khép hai chân của nàng lại, dùng côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đút vào giữa đùi nàng, thân gậy gân xanh nổi lên bốn phía giày vò cánh hoa ẩm ướt, cửa huyệt cùng đài hoa sưng to của Khang Ngọc Nghi.

Lại thừa dịp nàng không chú ý, ngay ngắn một mạch chui vào trong cửa huyệt đã mềm nhũn ướt đẫm của nàng.

Đầu năm Khang Ngọc Nghi vừa mới sinh con, còn sinh ra một thằng nhóc đủ tháng hơn sáu cân mập mạp.

Nhưng sản đạo của lại không thấy thả lỏng chút nào, mỗi lần làm cũng như huyệt xử nữ cắn hắn thật chặc, hận không thể hút cả hồn hắn đi vào.

Nếu không phải đã dạo đầu khuếch trương đầy đủ, thậm chí căn bản không cách nào thuận lợi cắm vào.

Hoàng Đế nương theo nước xuân trơn ướt động thân đưa đẩy hơn mười cái, cảm thụ được mật huyệt ấm áp chặt chẽ chặt chẽ bao vây lấy phân thân của hắn.

Tầng tầng nếp uốn trong hoa huyệt theo động tác của hắn cọ qua thân gậy, còn có thể xoắn vặn hắn từng cái, làm cho hắn sảng khoái đến da đầu run lên.

"Ôi ôi... Thật trướng..." Khang Ngọc Nghi bị kɧoáı ©ảʍ kỳ quái này bao trùm, nhịn không được khóc ra tiếng.

Thân thể của nàng không thật sự là lần đầu, nhưng trong lòng của nàng lại cho rằng đây là lần đầu tiên của mình, trong lòng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trên người cũng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ...

Hoàng Đế gắt gao ôm nàng vào trong ngực, bóp bờ mông nở nang ngạo nghễ ưỡn lên của nàng dùng sức làm, va chạm mấy trăm cái.

Cảm nhận được nàng đột nhiên co rút, eo hắn cũng trong nháy mắt run lên, không thể khống chế mãnh liệt bắn ra tinh đặc.

Khang Ngọc Nghi cho là hắn xuất ra chính là kết thúc, vừa còn chưa bình tĩnh lại sau dư vị cao trào, vừa nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt tóc mai nàng, từng sợi nhè nhẹ dán trên cần cổ mềm mại, trông vô cùng đáng thương.

Nhưng trời không toại lòng người, dươиɠ ѵậŧ lớn của Hoàng Đế còn chưa rút ra từ mật huyệt của nàng lại trở nên cứng rắn lần nữa.