Trang điểm xong, ngoài điện một tiểu cung nữ bước nhanh tiến lên cúi người hành lễ.
Trên mặt mang khẩn trương nói: "Quý phi nương nương, bữa tiệc thưởng sen Thái hoàng thái hậu tổ chức trong ngự hoa viên hôm nay đã bắt đầu rồi, nhưng vừa rồi đại trưởng công chúa đột nhiên hỏi đến người, cứ phải phái người tới đây xin ngài đi một chuyến."
Số lượng tin tức trong lời nói của tiểu cung nữ này quá lớn, Khang Ngọc Nghi ngẩn người, nhất thời chưa tiêu hóa được.
Mà Tử Tô cùng Thanh Trúc bên cạnh nàng lại vừa nghe đã hiểu, còn hai mặt nhìn nhau một phen.
Từ trước đến nay Tử Tô không trầm ổn bằng Thanh Trúc, nhanh miệng nói: "Trước lúc bệ hạ tảo triều không phải đã phái người đi nói thân thể nương nương không khỏe, hôm nay không tới tiệc thưởng sen sao? Đại trưởng công chúa chắc chắn là tồn tại suy nghĩ xấu, ai mà không biết nàng muốn con gái của mình vào cung theo quân chứ..."
Dứt lời nàng còn bất mãn hừ hừ một tiếng.
Thanh Trúc nghe xong lời nói ngu xuẩn không não của Tử Tô, vội vàng trừng nàng.
Thanh Trúc chợt ấm giọng nói với chủ tử: "Quý phi nương nương, nếu như đại trưởng công chúa đã tự mình phái người đến đấy, hay là người cứ đi một chuyến? Dù sao cũng là yến hội mà Thái hoàng thái hậu tổ chức..."
Khang Ngọc Nghi căn bản nghe không hiểu, cũng không biết những thứ này là chuyện gì.
Nàng chỉ biết cuộc sống nô tỳ ở phủ Tần Vương, hơn một tháng trước đã thành nha đầu thông phòng của thế tử điện hạ.
Đêm qua sau khi cãi lộn cùng mẹ ruột Chu thị của mình thì nàng đã chạy tới Đông viện trong trời đông giá rét.
Thức dậy đã là một ngày khác, Khang Ngọc Nghi nàng rõ ràng đã thành một Quý phi nương nương!
Đợi lát nữa rõ ràng còn phải gặp Thái hoàng thái hậu cùng đại trưởng công chúa gì đó...
Bây giờ Hoàng Đế Vĩnh Phong đang tại vị là phụ thân Tần vương, tuổi cũng gần sáu mươi rồi.
Khang Ngọc Nghi nhớ, trong nội cung không chỉ không có Hoàng thái hậu, càng không có Thái hoàng thái hậu!
Hơn nữa tựa hồ cũng không phải đang ở trong mộng, bởi vì tự nàng tự bấm véo mình mấy lần, cảm giác đau đớn đều vô cùng mãnh liệt!
Vì không lộ ra kẽ hở, chỉ có thể các nàng nói cái gì thì làm cái đó.
Khang Ngọc Nghi cũng không muốn bị người phát hiện nàng không phải Quý phi nương nương nguyên bản, nếu là bị coi như tai hoạ phải đối phó thì thảm rồi.
Sau khi ngồi trên kiệu quy chế dành riêng cho Quý phi, nàng quay đầu lại mới nhìn đến cung điện vừa rồi.
Tường đỏ ngói xanh, mái hiên nhà vểnh lên, mỗi một cái sân đều rộng rãi đồ sộ hơn so với trong phủ Tần Vương.
Tấm biển trên cửa cung lớn viết ba chữ "Lộ Hoa Cung".
Không đến một khắc đồng hồ, kiệu đi đến trước cửa ngự hoa viên dừng lại, bên trong đường hẹp, còn hơn mười bước cần các nàng đi bộ về phía trước.
Tiểu thái giám hầu hạ lanh lợi dẫn đường, vừa mới tới gần chỗ yến hội cũng đã nghe được tiếng mọi người trò chuyện.
Bốn phía mùi hoa thơm kéo tới từng trận, nhưng hiện nay là tuần cuối tháng năm, đúng giữa hè, các loại hoa cỏ cũng không bắt mắt bằng hoa phù dung trên nước.
Bản thân Khang Ngọc Nghi không có lòng dạ ngắm hoa, dây cung trong lòng kéo quá căng, mỗi một bước đi đều lo lắng bất an không thôi.
Tuy nói nàng ở trong phủ Vương gia, cũng không phải chưa thấy qua vương công hậu duệ quý tộc, thậm chí còn tùng vào trong sân thế tử Tần Vương đấy.
Nhưng khung cảnh lớn như vậy nàng chưa từng thấy qua, hơn nữa nàng cũng không phải Quý phi nương nương thật sự, vạn nhất lộ ra làm sao bây giờ?
Sẽ bị chém đầu sao? Hoặc là... Lăng trì xử tử?
Khang Ngọc Nghi càng nghĩ càng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt mấy phần, bên ngoài trời nắng chang chang, từng trận gió nóng cũng làm cho nàng ra một thân mồ hôi.
Vị trí chủ đạo trên cao nhất của yến hội là một lão phu nhân mặc cung trang màu nho tím đậm đang ngồi ngay ngắn.
Đáng tiếc ngọc ngà trâm cài trên đầu bà và tầng phấn dày trịch trên mặt cũng không che giấu nooir dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt bà.
Chắc hẳn là Thái hoàng thái hậu trong truyền thuyết rồi.
Thấy Khang quý phi đến rồi, đám mệnh phụ vốn còn chuyện trò vui vẻ đứng dậy, đồng loạt đứng dậy hành lễ về phía nàng.
"Thần phụ thỉnh an Quý phi nương nương."
Vị trí trái phải hai bên của Thái hoàng thái hậu là hai nữ tử có ngũ quan tương tự với bà.
Bên trái là một phu nhân thành thục, chải búi tóc cao cao, thấy mọi người cung kính với Khang quý phi như vậy, ánh mắt nàng sắc bén hơn chút ít, khóe miệng mang theo mỉa mai.
Phía bên phải thì là một cô nương trẻ tuổi đã qua cập kê, trên búi tóc lưu vân là một đóa phù dung trắng nhạt, rất là thanh nhã.
Nàng vừa đứng dậy, định như các mệnh phụ khác hành lễ với quý phi duy nhất trong hậu cung này, lại bị đại trưởng công chúa mẹ của nàng ngăn cản.
"Ngọc Huyên, thân phận của con khác biệt, không cần hành lễ với nàng ta." Đại trưởng công chúa cười khẩy nói, ngữ khí cao ngạo.
Đại trưởng công chúa đương nhiên không muốn con gái được mình nuông chiều lớn lên, hành lễ với Quý phi Khang thị xuất thân nô tịch tiện tỳ này!
Huống chi, nàng để con gái mình cho tới hai mươi tuổi còn chưa hứa gả cho ai, là đang hướng về phía Phượng vị tôn quý nhất ở hậu cung.
Bây giờ nếu để cho nàng ta được lễ, ngày sau chẳng phải là vĩnh viễn thấp hơn nàng một bậc?
Kỳ thật theo như luật của Đại Chu, đại trưởng công chúa đã gả cho Bùi gia, đã là mệnh phụ thuộc về bên ngoài, phải hành lễ cho người có địa vị tôn quý trong cung mới phải.
Mà Quý phi lại là tồn tại gần với hoàng hậu nhất trong phi tần ở hậu cung, hoàn toàn có thể nhận lễ của đại trưởng công chúa.
Chớ nói chi là con gái Bùi Ngọc Huyên của đại trưởng công chúa, với tư cách con gái của thần, hành lễ với vị trí chủ nhân là chuyện hoàn toàn bình thường.
Nhưng theo như thân phận, đại trưởng công chúa là cô của đương kim thánh thượng, lại là con gái duy nhất của Thái hoàng thái hậu.
Nàng bỏ qua lễ phép, chỉ cần Thái hoàng thái hậu mặc kệ, một đám mệnh phụ ở đây cũng không dám nói thêm cái gì.
Khang Ngọc Nghi lại không phát hiện ý ẩn trong đó, chỉ là theo khuôn phép cũ mà hành lễ vạn phúc với Thái hoàng thái hậu.
"Thỉnh an Thái hoàng thái hậu."
Nếu như bình thường, Khang quý phi chắc chắn sẽ dáng vẻ kệch cỡm giả vờ đáng thương một phen, không nghĩ tới hôm nay vậy mà không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy
Thái hoàng thái hậu thấy thế, cũng không có khó xử nàng, trực tiếp miễn lễ cho nàng, lại còn ban thưởng ghế ngồi ở vị trí đầu sườn đông.
Đám mệnh phụ đang cúi mình còn lại cũng nhao nhao ngồi về chỗ cũ.
Đại trưởng công chúa đột nhiên chất vấn: "Quý phi đây không phải vẫn khỏe mạnh sao, như thế nào sáng sớm đã cáo ốm không tới hả?"
Khang Ngọc Nghi suy đoán đây chính là đại trưởng công chúa trong miệng Tử Tô rồi, sau khi suy nghĩ một lát.
"Sáng sớm ngủ dậy quả thật có chút không khỏe, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi." Khang Ngọc Nghi dịu dàng trả lời.
"Hừ."Đại trưởng công chúa hung hăng.
"Quý phi ỷ vào bệ hạ sủng ái, hoành hành ngang ngược nhiều năm trong cung, ta xem, Quý phi là ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng không để vào mắt, mới dám ... khinh thường yến hậu mà Thái hoàng thái tự mình tổ chức như vậy."
Khang Ngọc Nghi nghe xong đầu óc trống rỗng, há há môi anh đào rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Đám mệnh phụ nghe xong lời đại trưởng công chúa đều kinh hồn bạt vía một hồi, sợ lửa tràn cửa thành, tai bay vạ gió.
Phải biết rằng, Khang quý phi này là nữ nhân duy nhất trong hậu cung của thánh thượng, hơn nữa đã được Đế Vương chuyên sủng hơn bảy năm rồi.
Nếu không phải Thái hoàng thái hậu với Hoàng thái hậu còn sống, vị quý phi nương nương duy nhất này còn không phải là người thực tế đứng đầu hậu cung rồi hả?
Kỳ thật sớm đã có nhiều vương công đại thần thay nhau dâng tấu, khẩn cầu thánh thượng tuyển tú nạp phi, phong phú hậu cung, rồi chọn một hiền hậu thống lĩnh lục cung.
Nhưng thánh thượng nhìn tấu chương không phải bỏ qua thì chính là lấy các loại lấy cớ qua loa tắc trách, tóm lại chính là cự tuyệt.
Mà Khang quý phi nhiều năm không nhàn rỗi, lại bá chiếm Đế Vương, nghiễm nhiên là một bộ dáng gian phi họa nước.
Đế Vương không con sẽ dao động chuyện lớn của xã tắc!
Từ lúc thánh thượng đăng cơ đến này, xử lý triều chính quả quyết sáng suốt, vậy mà về chuyện nữ sắc lại cứ thua chết trên người Khang quý phi.
Cũng may năm trước Khang quý phi rốt cuộc có thai, đầu năm nay đã sinh ra hoàng tử đầu tiên cho thánh thượng.
Từ lúc Khang quý phi có bầu thì có rất nhiều thế gia đại thần ngóng trông vào lúc nàng không tiện thị tẩm cho con gái vừa độ tuổi của nhà mình vào cung, chiếm được một chỗ cắm dùi.
Nhưng vậy mà trong mười tháng nàng hoài thai, thậm chí bao gồm thời gian nàng ở cữ, thánh thượng vẫn như thường lệ hàng đêm ở lại trong Lộ Hoa Cung của nàng, ân sủng không giảm chút nào.
Từ năm thánh thượng kế vị, đã khiến cho rất nhiều thiên kim thế gia đến tuổi thành thân phải mòn mỏi chờ đợi vào cung.
Rất nhiều đại thần cũng chỉ có thể hết hy vọng để khuê nữ gả cho gia đình thích hợp khác.
Cũng chỉ có đại trưởng công chúa, cứng rắn lưu con gái lại đến bây giờ đã hai mươi tuổi còn chưa buông tha cho.
Mỗi lần gặp gỡ Khang quý phi chính là một trận quái gở, bằng không thì chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, làm nhục xuất thân ti tiện của Khang thị.
"Được rồi, hôm nay thưởng liên là chuyện phong nhã, cãi nhau thế này ra thể thống gì?" Thái hoàng thái hậu mở miệng ngăn cản đại trưởng công chúa.
"Hoa sen đều ở trong Thái Dịch Trì phía trước, tất cả mọi người tự mình ngắm hoa, không cần khách sáo."
Thái hoàng thái hậu lại lôi kéo cháu gái cưng chiều nói: "Ngọc Xuân, mới vừa rồi không phải con phát hiện một cây thủy tiên, rất là đặc biệt sao? Mau dẫn mẹ của con đi nhìn một cái đi."
Thái hoàng thái hậu tuy rằng cũng giống con gái, hy vọng cháu gái ruột Bùi Ngọc Huyên của mình có thể vào chủ trong cung.
Nhưng bà băn khoăn cũng nhiều hơn.
Dù sao bà chỉ là Kế Hậu của Vĩnh Phong Hoàng Đế, cũng không phải tổ mẫu ruột của đương kim thánh thượng.
Mà bây giờ vị Khang quý phi này đang thịnh sủng, nét mặt toả sáng, là mẹ đẻ của hoàng tử duy nhất của thánh thượng.
Rất nhiều chuyện không thể làm quá mức.
Đáng tiếc con gái duy nhất của bà thuở nhỏ đã bị nuông chiều, làm việc cứng đầu, chỉ hy vọng cháu ngoại nữ có thể hiểu.
Vệ Quốc Công phu nhân ngồi ở phía dưới Khang Ngọc Nghi thấy nàng không có hào hứng ngắm hoa, liền chủ động bắt chuyện với nàng.
Mệnh phụ còn lại thấy thế, cũng gia nhập.
Nói đơn giản chính là mấy người dễ bảo nịnh nọt Khang quý phi, lúc thì khen Quý phi nương nương mỹ mạo không ai sánh nổi, lúc thì lại khen Quý phi nương nương thật may mắn...
Khang Ngọc Nghi chỉ cần treo mỉm cười yếu ớt, cũng không cần đáp lại cái gì.
Chỉ là nghe mọi người nịnh nọt, giống như trong mộng, cảm thấy hết thảy quá không chân thực...
Mãi cho đến trong đêm, Khang Ngọc Nghi rửa mặt xong, chỉ mặc áo mỏng nằm trên chiếc giường gỗ tử đàn khảm đầy châu báu.
Nhìn xem những viên minh châu sáng như ban ngày, trong nội tâm nàng thập phần khó hiểu.
Tựa như ban ngày thế này, sao mà ngủ được?
Chỉ là Khang Ngọc Nghi rất nhanh sẽ biết những tác dụng của những viên dạ minh châu này...
Nàng tựa ở trên gối ngọc dần dần cảm giác mí mắt nặng nề, ôm nguyện vọng một lần nữa thức dậy có thể trở lại phủ Tần Vương, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp...
Đêm dài, hơi thở nam tính đặt thù nghiêng trời lệch đất xâm lấn vào màn gấm.
Trong lúc ngủ mơ, Khang Ngọc Nghi cảm giác chỗ thẹn đó đột nhiên lạnh lẽo.
Sau đó môi lưỡi ướŧ áŧ nóng bỏng cùng nhau đi lên, dùng sức mυ'ŧ vào toàn bộ cửa huyệt của nàng, đầu lưỡi thô ráp thỉnh thoảng liếʍ láp đài hoa của nàng, phát ra tiếng nước chụt chụt...