Từ sau khi Khang Ngọc Nghi đến nhà Đông viện của thế tử Tần Vương Lý Nguyên Hoành, mỗi ngày đều một giấc ngủ đến gần trưa mới dậy.
Lúc trước còn phải dậy sớm chăm sóc mấy cây hoa cỏ quý báu trong phòng Tần vương phi.
Trên người bây giờ không còn việc phải làm nữa, đương nhiên muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ.
Nhưng Khang Ngọc Nghi chậm rãi mở mắt ra đã phát hiện có gì đó không đúng.
Rõ ràng nàng là ngủ ở dãy nhà hẻo lánh nhất nhỏ hẹp nhất bên trong Đông viện.
Sao mà giờ gian phòng kia rộng rãi như thế, nóc phòng cũng cao không thể tưởng tượng nổi, khắp nơi bầy đặt những vật trang trí đẹp đẽ tuyệt luân.
Thậm chí đầu giường được khảm nạm vô số đá quý hoa lệ nàng chưa từng thấy qua.
Rõ ràng lúc nàng ngủ thì đang đắp cái vỏ chăn vải bông thô ráp bình thường nhất, mặc cái áo bông vải màu xanh dày đặc.
Nhưng bây giờ lại đắp chăn mỏng trơn bóng, trên người chỉ mặc áσ ɭóŧ màu hoa hạnh lỏng lẻo.
Bầu ngực nở nang như mật đào như sắp bật ra ngoài, còn hiện ra mấy vết tích màu hồng nhàn nhạt, thật giống như từng bị người mυ'ŧ vào.
Địa phương tiểu giải dưới thân có một chất lỏng nồng đặc chậm rãi chảy ra, cảm giác rất tương tự với khi đến nguyệt sự.
Ngày đông lạnh, sao nàng tỉnh lại như vậy? Chẳng lẽ vẫn còn trong mộng?
Khang Ngọc Nghi thò tay véo véo gương mặt mềm non của bản thân, rồi lại cảm nhận được đau đớn rõ ràng.
Vì vậy, đây không phải trong mộng? !
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Khang Ngọc Nghi đột nhiên ngồi dậy, cảm giác đau xót tê trướng nơi bụng dưới trở xuống càng rõ ràng.
Chỗ xấu hổ đó trực tiếp tuôn ra một luồng chất lỏng đậm đặc màu trắng, làm bẩn cái qυầи ɭóŧ màu hành của nàng.
Khang Ngọc Nghi vốn còn tưởng là bản thân đến nguyệt sự, vừa nhìn qua đã bối rối.
Dù sao cũng là nha đầu thông phòng được sắp xếp giảng giải chuyện phòng the cho thế tử Tần Vương, đương nhiên nàng từng được lão ma ma dạy "Vỡ lòng" rồi.
Cái chất lỏng đυ.c ngầu trắng sữa này... Không phải là tinh huyết nam tử mà ma ma nói sao?
Nơi đây rút cuộc là ở đâu? Nàng lại đang xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là đêm qua, gã người hầu ánh mắt da^ʍ tà kia đã bắt nàng đi cưỡиɠ ɠiαи?
Khang Ngọc Nghi nghĩ đến loại khả năng này, chỉ cảm thấy buồn nôn, gần như buồn nôn.
Lúc này, hai nữ tử đang mặc trang phục cung đình màu lam nhạt bước nhanh đến, còn cúi người hành lễ bên giường nàng.
"Xin thăm hỏi Quý phi nương nương, Quý phi nương nương thứ tội, bọn nô tỳ đến chậm." Hai người cúi đầu cùng nói.
Hai vị cung nữ này là Thanh Trúc và Tử Tô, là cung nữ theo bên mình Quý phi Khang thị.
Khang Ngọc Nghi cả kinh khẽ nhếch môi hồng, con mắt hạnh ươn ướt tràn đầy bất an.
Hai cung nữ thấy chủ tử không có phản ứng, chỉ coi là nàng vừa tỉnh ngủ còn chưa hồi phục tinh thần, liền tự giác đứng lên.
"Nương nương, cần phải đứng dậy tắm rửa rửa mặt?" Thanh Trúc bình thường bình tĩnh hơn hỏi dò.
Khang Ngọc Nghi trừng mắt nhìn, lại ngơ ngác lắc đầu.
Nàng nghĩ, đây nhất định là đang ở trong mộng, bằng không thì vì sao hai người lại gọi nàng là "Quý phi nương nương" ?
Khang Ngọc Nghi chỉ muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại lần nữa có lẽ sẽ trở lại thực tế.
Nhưng chỗ thẹn đó bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c thấm ướt, qυầи ɭóŧ ẩm ướt dinh dính, thật sự rất là khó chịu.
"Được, ta muốn tắm rửa..." Khang Ngọc Nghi ngước mắt nhìn qua hai nàng, cẩn thận từng li từng tí nói.
Đây là câu đầu tiên nàng nói sau khi tỉnh lại, không nghĩ tới thanh âm vậy mà mang theo vài phần khàn.
Hay bởi vì bản thân tiếng nói nàng cũng rất ngọt mềm, vài phần khàn giọng này lại thêm chút ít câu người khó có thể nói.
Hai cung nữ nghe xong lời phân phó liền quen thuộc dắt nàng đứng dậy, chậm rãi đi đến thùng tắm lớn sau tấm bình phong trong phòng ngủ.
Thùng tắm này thật lớn, chứa đồng thời ba bốn người trưởng thành cũng không thành vấn đề, bên trong đã rót nước ấm độ nóng thích hợp.
Động tác Tử Tô và Thanh Trúc dịu dàng giúp Khang Ngọc Nghi cởi áσ ɭóŧ qυầи ɭóŧ xuống.
Hai người đã hầu hạ Khang quý phi nhiều năm rồi, nhưng đến nay vẫn còn bị tư thái đầy đặn chọc người cùng dung mạo tinh xảo câu người của nàng kinh diễm không thôi.
Nhất là lúc tắm rửa vào sáng sớm mỗi ngày, trên thân thể Khang quý phi trải rộng dấu vết yêu thương trong đêm của Hoàng Đế đối với nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Đế Vương chậm rãi chảy xuôi giữa hai chân nàng cũng vô cùng da^ʍ mỹ.
Nếu như các nàng là nam tử, cũng nguyện ý chỉ lấy một thìa sương ngọt trong ba nghìn gáo nước này.
Cũng khó trách bệ hạ lại liên tục bảy năm hàng đêm chuyên sủng Quý phi nương nương các nàng.
Sau khi Khang Ngọc Nghi tiến vào thùng tắm, Tử Tô cùng Thanh Trúc động tác thuần thục bóp vai trái phải cho nàng.
Khang Ngọc Nghi kìm lòng không được thở phào, hóa ra được người hầu hạ mát xa thoải mái như vậy...
Nước trong thùng tắm bắt đầu lạnh đi một tí, thừa dịp nước còn chưa nguội hẳn, Thanh Trúc đã thấp giọng khuyên nàng có thể đứng lên trang điểm rồi.
Khang Ngọc Nghi vẫn như lọt vào trong sương mù, đương nhiên chẳng nghe rõ các nàng nói cái gì.
Sau khi mặc vào một thân cung trang hoa lệ đẹp đẽ màu tím nhạt hoa văn tường vân, Khang Ngọc Nghi nhìn bóng người trang điểm trong kính kia.
Cái này... Hình như là nàng, lại giống như không phải nàng...
Ngũ quan xác thực giống nàng như đúc, không sai chút nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thon gọn hình trứng ngỗng, cái trán đầy đặn, lông mi không vẽ mà cong, mắt hạnh rung động lòng người, cái mũi rất tinh xảo xinh đẹp, môi anh đào hồng nhuận phơn phớt khéo léo.
Thế nhưng phong thái đã hoàn toàn khác nhau rồi.
Khang Ngọc Nghi mười sáu tuổi còn có chút mập mạp của trẻ con, dung mạo tinh xảo xinh đẹp, nhưng còn có vài phần ngây thơ đáng yêu.
Hiện tại người trong kính Tây Dương, không còn mũm mĩm như ngày xưa, mà là sự diễm lệ khϊếp người mang theo tính công kích.
Vừa tùy ý nhấc mắt, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo cảm giác vũ mị kiều diễm dày đặc.