Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 17-1: ĐÓA HOA NỞ RỘ TRONG GIÔNG BÃO

Học sinh các lớp khác liên tục đi ngang qua cửa lớp Một, đám người rộn rộn ràng ràng, lúc nhìn thấy Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương mấy người bọn họ đều sẽ quay đầu.

Mấy anh đẹp trai trong đêm mưa trông càng tuấn mỹ hơn, chiều cao của bọn họ cũng vượt trội hơn nhiều so với các nam sinh bình thường, khiến mấy người Tùy Dực Du Khoái bên cạnh bọn họ càng thêm mờ nhạt.

Đặc biệt là học sinh chuyển trường đến từ miền nam kia, trông cậu ta thật ốm yếu.

"Cậu ta quả thật rất bình thường, trông còn hơi ngốc."

"Suỵt, cậu nhỏ tiếng chút đi."

"Người ta đã lên livestream, là đối tượng bảo vệ trọng điểm của trường học đó, cậu dám nói cậu ta bình thường, muốn bị báo cáo à!"

"Hi hi ha ha."

Tùy Dực nói: "Chúng ta cũng đi đi, mưa kiểu này nhất thời không tạnh được đâu, lạnh quá."

"Mọi người đi đường nhớ chú ý an toàn, đừng để cảm lạnh, đội mưa về ký túc xá thì nhanh chóng thay quần áo!" Lão Tiêu lớn tiếng quan tâm người nghe không khác gì đang cai nhau.

Lưu Tử Huy nói: "Thầy chủ nhiệm, mưa lớn như vậy thầy lái xe điện về kiểu gì, hay là đến phòng ký túc của em ở tạm một đêm đi."

Lão Tiêu đá cậu ta: "Mau cút!"

"Đi chứ?" Khương Thừa Diệu giơ ô lên.

Nhóm người bọn họ cùng nhau đi về phía ký túc xá, Du Khoái không dám đi gần Lăng Tuyết Trúc nên vòng sang bên Tùy Dực. Tùy Dực quay đầu nhìn Lăng Tuyết Trúc, nói thật thì thời tiết thế này rất không thiện ý với những người khuyết tật.

Tay Lăng Tuyết Trúc rất trắng, lúc nắm chặt cán dù, mu bàn tay mơ hồ lộ ra chút gân xanh. Y đeo cặp sách trước ngực, vẻ mặt kiên nghị.

Tùy Dực bây giờ coi như đã triệt để lần mò ra cách nghĩ của Lăng Tuyết Trúc.

Y rất hiếu thắng, cực kỳ không thích người khác xem mình là người tàn tật, càng không thích người khác thương hại mình, nhường nhịn mình, chăm sóc mình.

Y chính là điển hình cho kiểu người muốn độc lập tự cường.

Một đường đâu đâu cũng có tiếng hô hoán, chủ yếu là gió quá mạnh, ô trong tay căn bản không thể cầm vững, rất nhiều tên con trai bình thường không phô trương lúc này lại rất có phong độ quý ông, bảo hộ các nữ sinh về đến ký túc xá. Dưới tòa ký túc xá của nữ sinh vây đầy nam sinh.

Lưu Tử Huy đang đi thì không thấy Khương Thừa Diệu đâu, cậu ta lập tức gào to: "Anh Diệu! Ông nội Diệu! Xong rồi, Khương Thừa Diệu biến mất rồi!"

Vừa gào xong cậu ta liền nghe thấy một giọng nói truyền tới từ trong mưa gió: "Mày khóc tang à."

Lưu Tử Huy hai tay đang nắm chặt ô khẽ nhấc ô lên, nhìn thấy Khương Thừa Diệu không biết từ lúc nào đã đi đằng trước chắn gió, người ngợm hắn đã ướt sũng.

Lưu Tử Huy bỗng nhớ tới Khương Thừa Diệu lười nhác ai cũng không buồn phản ứng năm đó, cậu ta nghĩ, xong đời rồi, anh Diệu nhà cậu ta thật sự đã va phải conditinhyeu rồi.

Cậu ta vội vã túm lấy Trương Giang chạy đến bên cạnh Khương Thừa Diệu, góp thêm viên gạch cho hành vi bảo vệ hoa của lão đại.

Lầu một tòa Tiểu Tô, các công nhân viên đang lắp đặt nguồn điện dự phòng.

Không dễ gì mới gặp phải một đêm như vậy, cũng coi như tiếp thêm chút mới mẻ cho livestream ký túc xá, nhưng bây giờ thiết bị có thể mở nhưng lại không có mạng.

Chu Vi đang thúc giục: "Nhanh lên, bọn họ sắp về rồi."

Cô ấy không thể chờ đợi thêm nữa mà tự mình vác máy ảnh đứng ở cửa chụp mưa, chùm sáng của máy ảnh lóe qua trong mưa, bắn ra một cột sáng màu trắng, mưa trắng không ngừng rơi xuống, trên đất đều là bọt nước. Liên tục có bạn học chạy lên lầu, con trai mà, đều hoang dã như vậy, đội mưa đều gào rú, tuổi trẻ vừa khoa trương vừa tùy ý.

Đây chính là cảm giác mà cô mong muốn, là dáng vẻ mà nam sinh cấp ba nên có.

Cô vốn muốn dựa vào giá trị nhan sắc của mấy người Cố Thanh Dương để đốt nóng chương trình, ai biết nhiệt độ lên thì lên đấy nhưng vẫn cách "cái nóng" mà họ mong muốn khá xa.

Bọn họ đều không phải tên tuổi lớn gì, cũng không có dã tâm quá lớn, cũng không có yêu cầu có thể bạo hồng toàn mạng, bạo nhỏ cũng được rồi.

Mất điện, đúng giờ lên sóng mỗi tối cũng không biết có thể phát không.

Nhưng nhiệt độ liên quan đến vẫn không hề suy giảm.

Mọi người ngược lại đều rất mong đợi.

"Mưa lớn như vậy, tui đã ướt nhẹp rồi, ông xã tui cũng ướt luôn rồi đúng không!"

"Cười chết, vừa rồi em gái chung phòng ký túc của bọn tui còn đang nói, livstream tối nay khẳng định rất đẹp."

"Ai mà lại không muốn xem mấy anh đẹp trai ướŧ áŧ cơ chứ."

"Cứu cứu với bây ơi bây, đừng nói nữa, hu hu hu hu áu áu."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, lại còn áu áu, sắc lang tới rồi!"

"Bây giờ đã mất điện rồi, vẫn có live sao?"

"Trong group chẳng phải đã phát thông báo nói đang sửa gấp sao? Mấy phút nữa sẽ có điện chứ? Thời tiết thế này quá hợp để trùm chăn ngắm trai đẹp luôn!"

"Tối này mọi người không cần học hành gì sao? Nam sắc hại người, lam nhan họa thủy!"

Bọn Tùy Dực trên đường có giúp đỡ hai bạn nữ bị ngã, cuối cùng cũng về đến ký túc xá.

Lầu một tòa Tiểu Tô trước mắt một mảnh đen kịt, khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc sói gào của các nam sinh.

"Tòa ký túc vẫn chưa có điện." Du Khoái nói.

"Trường học không thể mất điện lâu được đâu." Tùy Dực nói.

Trên cầu thang xoắn ốc đã trài một lớp thảm dày, dì quản lý ký túc xá đang mặc áo mưa cầm điện pin cầm tay chiếu sáng nói: "Mọi người nhớ chú ý dưới chân, đừng chạy."

Cố Thanh Dương rất thân với dì quản lý ký túc, hỏi: "Dì Lưu, cần giúp một tay không ạ?"

Dì Lưu xua xua tay: "Mấy đứa mau về phòng ký túc đi, đừng để bị cảm."

Từ trên cầu thang nhìn xuống càng khủng bố hơn, cả thế giới đều tối đen như mực, lộ ra hơi thở âm u lạnh lẽo, duy chỉ có ánh đèn lấp lóe yếu ớt trên mặt sông xa xa.

Lăng Tuyết Trúc thu ô, lấy cán ô dùng làm gậy chống, Tùy Dực có hơi lo lắng cho y, lén lút vươn tay vắt ngang sau lưng y, lại đυ.ng phải cánh tay của Khương Thừa Diệu. Cậu quay đầu qua, Khương Thừa Diệu liền lắc đầu với cậu.

Nhìn thấy có Khương Thừa Diệu đang đứng sau lưng, Tùy Dực liền thu tay về.

Không bàn đến mấy cái khác, Khương Thừa Diệu thật sự có năng lực gánh vác chuyện vào thời khắc mấu chốt, hắn trời sinh có khí chất khiến lòng người ổn định, thoải mái ung dung đối mặt với mọi chuyện, dường như chỉ cần có hắn ở đây thì không cần phải lo lắng gì cả.

Hắn và Lăng Tuyết Trúc, một người đại diện cho chỉ số IQ cao nhất, một người đại diện cho thể chất cao nhất, đúng là tuyệt cmn phối.

Lên lầu mọi người đều tự mình trở về phòng ký túc.

Cố Thanh Dương móc chìa khóa ra mở cửa, tay anh run rẩy vài cái, cười: "Lạnh thật đấy."

Vừa vào cửa thì một trận gió mạnh thổi tới. Cố Thanh Dương tháo kính xuống: "Thôi xong, cửa ban công không đóng kỹ."

Bọn Tùy Dực theo vào, một bước chân là một vết nước.

Khương Thừa Diệu giẫm lên nước đi đến ban công kéo cửa lại.

Trong phòng một mảnh đen thùi, Cố Thanh Dương mò mẫm đèn bàn của mình rồi bật lên, toàn thân ai nấy đều ướt sũng.

Trong ngoài mắt kính của Tùy Dực đều là hơi nước, căn bản không nhìn rõ gì, cậu vuốt tóc lên, tháo kính xuống đi đến cạnh bàn mình, lấy khăn giấy lau lau, nhịn không được hắt xì hơi vài cái, hắt xì đến hoa mắt chóng mặt, thân thể ngứa ngáy.

"Ôi, máy móc hoạt động rồi này." Cố Thanh Dương nói.

Đèn camera đều sáng lên, Cố Thanh Dương cười cười nhìn về phía Tùy Dực, nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Tóc Tùy Dực đã hoàn toàn vén lên, dựng thành lọn, mặt mày cậu triệt để lộ ra, cái lạnh khiến da dẻ cậu trông trắng như tuyết, màu môi cũng đỏ hơn bình thường, gương mặt cậu không chỗ che thân dưới ánh sáng trắng, khóe môi vẫn mang theo ý cười, dáng vẻ ướt sũng thậm chí còn lộ ra một loại mỹ lệ thanh thuần.

Ánh sáng bỗng chiếu lên mặt, khiến đại não Tùy Dực nháy mắt trống rỗng. Tiếng máy móc khởi động vô cùng rõ ràng, cậu có hơi hoảng hốt nhìn camera, mặt mũi cậu càng thêm chuẩn xác nhắm ngay ống kính.

Đạo diễn Chu Vi vẫn đang thúc giục: "Đã được chưa đã được chưa, mau mở live lên!"

Trong hình ảnh livestream mơ hồ, vốn chỉ là một bóng người mờ ảo, lát sau ống kính giật giật rung lắc một hồi, phút chốc tụ lại, hình ảnh Tùy Dực nhìn thẳng vào ông kính liền xuất hiện trên màn ảnh.

Thanh xuân đến cực hạn, thanh lãnh đến cực hạn, cũng thanh thuần đến cực hạn, như đóa hoa nở rộ trong giông bão, ánh sáng của đóa hoa đắm mình trong những giọt nước bắn tung tóe.

Khoảnh khắc đèn trong ký túc xá sáng lên, cả tòa ký túc đều phát ra một trận tiếng reo hò hoan hô.

Có điện rồi.

Tia chớp bên ngoài lóe lên, đèn trong ký túc xá nhẹ nhàng lóe lên.

Tiếng sấm ầm ầm vang vọng, các nhân viên đang bận nhìn chằm chằm bốn người trong live.

408 một mảnh yên tĩnh, nhưng bão bình luận lại vô cùng điên cuồng.

"Gì thế?"

"Gì thế?"

"Tui vừa tới, bão bình luận sao nhiều dữ vậy?"

"Không ngờ tới ai đẹp trai như vậy cơ? Đến bây giờ vẫn còn có người shock vì ba nam thần của 408 ư?"

"Tùy Ý, bọn họ đang nói Tùy Ý!"

"Người qua đường Tùy làm sao?"

"Có người nói người qua đường Tùy tháo kính xuống kinh động cả thánh nhân? Ở đâu ở đâu?

Bão bình luận lung tung lộn xộn, ở giữa còn trộn lẫn một đám sóc đất, "Tôi vừa nhìn thấy rồi a a a a a a a."

Các nhân viên quay đầu nhìn Chu Vi bên cạnh.

Chu Vi đang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn ảnh.

Trên màn hình điện thoại là một biểu tượng tam giác siêu to khổng lồ, hình ảnh tạm dừng, tiếp đó là hình ảnh Tùy Dực đang nhìn ống kính.

Mũi cậu có hơi đỏ, mắt cũng hơi đỏ, tóc tai ướŧ áŧ, đang nhìn thẳng vào ống kính, con ngươi giống như hươu con, mí mắt lại đẹp đẽ đến khó tin, có hơi xếch lên, độ cong vừa đơn bạc lại thanh thuần. Tóc tai dày đặc, ướt thành bó mà cũng kinh diễm đến thế, lông mày cực kỳ sắc bén vừa đen vừa dày, rất anh khí.

"Đạo diễn Chu?" Nhân viên gọi.

Chu Vi bỏ điện thoại xuống: "Mẹ nó, biết cậu ấy lớn lên không tồi, nhưng không ngờ tới khi không đeo kính lại đẹp đến vậy......"

Đây cũng quá xinh đẹp rồi đó!

Cô vậy mà lại dùng "xinh đẹp" để miêu tả dung mạo một người con trai.

Nhịp tim cô bắt đầu gia tốc.

"Nhưng cả phòng ký túc hình như không có phản ứng gì cả, bọn họ đã sớm biết rồi sao?" Nhân viên nhìn hình ảnh trực tiếp nói.

Hình ảnh trên live và bão bình luận tạo nên sự chênh lệch mãnh liệt.

Tùy Dực đeo kính lên, cùng bọn Khương Thừa Diệu quét nước trong phòng ký túc.

Cố Thanh Dương mím môi, không không chế được mà chốc chốc lại nhìn Tùy Dực một cái.

Lăng Tuyết Trúc cúi đầu, lặng lẽ dùng cây lau nhà lau sàn.

Tùy Dực khẽ ho nhẹ một tiếng. Mưa ngoài ban công vẫn rất lớn, toàn thân Khương Thừa Diệu đã ướt đẫm, nói với ba người kia: "Các cậu đừng qua đây, một mình tôi ở đây là được."

Hắn chỉ mở cửa ban công ra một khe nhỏ, vừa đủ để tát nước ra ngoài.

Vất vả lắm mới xử lý xong, tâm trạng Cố Thanh Dương đã bình tĩnh hơn đôi chút, nhịn không được mỉm cười, nói với Tùy Dực: "Cậu đẹp thật đấy."

Khương Thừa Diệu nghe vậy liền thoáng nhìn bọn họ, suýt chút nữa giội thẳng nước trong tay vào cửa kính thủy tinh.

Nội tâm Tùy Dực loạn cào cào, khô khan cười một tiếng.

Cậu xong đời rồi!

Trong lòng có một vạn câu đm bay qua bay lại.

Cố Thanh Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, bắt đầu thấy hơi kích động.

Ngược lại là Lăng Tuyết Trúc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tùy Dực cảm thấy bản thân lúc này nên làm chút gì đó thì đầu óc mới có thể suy nghĩ.

Vì thế cậu nhận lấy cây lau nhà trong tay Lăng Tuyết Trúc: "Để tớ làm cho."

Giọng cậu vẫn mang theo chút âm mũi, Lăng Tuyết Trúc nhìn Tùy Dực, Tùy Dực lúc này đã đeo kính lên, nhưng cậu vẫn chưa thả tóc xuống, để lộ ra vầng trán trơn bóng. Cặp mắt kính to kia có hơi không che giấu nổi dung mạo đẹp đẽ của cậu.

Nước trong ký túc xá đã được xử lý gần hết. Khương Thừa Diệu cởi đôi giày ướt sũng ra, vớ cũng tháo ra nốt, để chân trần giẫm lên sàn nhà.

Khương Thừa Diệu nãy giờ vẫn luôn bận bịu tát nước, không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi nghe thấy tiếng Lưu Tử Huy la hét ầm ĩ bên ngoài.

"A a a a a a a a a a." Cậu ta la hét chạy đến cửa phòng ký túc của bọn họ, tông cửa ra xông vào.

Mọi người đều quay đầu nhìn cậu ta.

Lưu Tử Huy chạy đến trước mặt Tùy Dực, nhìn chằm chằm cậu.

Tùy Dực: "......"

"Đù móa."

"Lưu Tử Huy, cậu đang trên livestream đó." Cố Thanh Dương giống như ngày đầu tiên bọn họ lên livestream, nhắc nhở cậu ta.

Nhưng Lưu Tử Huy làm gì còn tâm trạng quản việc này nữa, cậu ta nhìn chằm chằm Tùy Dực: "Đù móa."

Trước đây còn đang ngẫm nghĩ vì sao anh Diệu mù như thế, một đống trai xinh gái đẹp thì không thèm động tâm, lại đi cắm cọc trên thân một người rất đỗi bình thường. Bây giờ xem ra, người bị mù mẹ nó là mình mới đúng.

Đây là trai đẹp cực phẩm gì thế! Lúc bọn họ bàn tán trên live cậu ta còn tưởng bọn họ đang châm biếm Tùy Dực.

Tùy Dực nhịn không được quay đầu sang chỗ khác, lại hắt hơi thêm vài cái.

Thật sự xong rồi, cậu nghĩ.

Tâm lý ôm chút may mắn cuối cùng cũng tan thành may khói.

Xem ra người xem live đều thấy cả rồi.

Diễn đàn Thanh Lễ càng bùng nổ hơn.

Giang Uy ghét mưa lớn nên vẫn ở lại lớp học chưa về, cậu ta chỉ chơi có ván game thôi mà thông báo đã không ngừng oanh tạc điện thoại cậu ta.

Là thông báo nhận được từ diễn đàn trường.

Sao có nhiều bình luận thế nhỉ?

Xem ra lời nói của mình đã chạm đến đáy lòng của nhiều người như thế, có rất nhiều người đồng tình với cậu ta!

Đánh xong một ván game, cậu ta lúc này mới lên diễn đàn Thanh Lễ.

Quả nhiên nhận được cả đống thông báo, cậu ấn xem bình luận một chút, đều cùng một kiểu: "Người anh em, cậu bị vả mặt rồi kìa!"

Vả mặt gì cơ?

Ý gì vậy?

Giang Uy ngay lập tức ấn mở bài post xem.

"Tui đã nói cậu ấy không đeo kính trông càng đẹp hơn mà!"

Cái quỷ gì vậy.

Cậu ta thoát khỏi bài post của mình, load lại trang đầu.

Bỗng phát hiện đầy màn hình đều là cái tên "Tùy Dực".

Tình cảnh này khiến cậu ta sởn gai óc.

Xảy ra chuyện gì vậy!

Cậu ta tùy tiện ấn vào một bài post có khá nhiều bình luận.

"Các cậu thấy gì chưa? Tấm ảnh đang lưu truyền rầm rộ kia thật sự là Tùy Dực? Cũng quá đẹp rồi đó!"

"Là Tùy Dực đấy!"

"Tui vẫn luôn nói học sinh chuyển trường không xấu mà! Nhưng nói đẹp có khoa trương quá không đấy!"

"Thật đó ba, vừa nãy tui cũng đâu có tin, liền đi xem phát lại, tui shocku luôn!"

"Mẹ ơi, tui cũng vừa xem luôn. Là Tùy Dực thật ư?!!"

Rồi ảnh đâu.

Giang Uy lật tìm nửa ngày, chỉ nhìn thấy một đám người cào phím, nào thấy tấm ảnh nào.

Cậu ta không nhịn nổi nữa, đăng bài hỏi: "Ảnh đâu?!"

Đám người quen thuộc ID của cậu ta bình luận bên dưới: "[Thật sự là Tùy Dực sao], cậu bị vả mặt rồi!"

Mặt mày Giang Uy đỏ rần lên, vừa tức vừa gấp, "Có giỏi thì quăng ảnh vào mặt tôi đi này!"

Sau một loạt cú tát tràn màn hình, cuối cùng cũng có người post một tấm ảnh lên.

Dưới cơn mưa giông, tín hiệu trong phòng học rất kém, load mới một hồi lâu vẫn không được, Giang Uy bèn cầm ô xuống cầu thang.

Một trận gió bất thình lình thổi tới pha lẫn chút mưa bụi xối ướt điện thoại trong tay cậu ta, bức ảnh động kia xuất hiện trên màn hình.

Cậu ta lau nước mưa trên màn hình, gương mặt Tùy Dực tựa như đóa hoa hiện ra trong giông bão, nở rộ trên màn hình điện thoại của cậu ta.

Đôi con ngươi trong veo hệt như đang đeo lens.

Giang Uy trực tiếp nhìn đến trợn tròn mắt.

Mưa to đến mức không thể ra ban công, đi vệ sinh cũng không tiện.

Phòng ký túc của bọn họ đã tắt hết các đèn lớn, chỉ chừa lại một chiếc đèn nhỏ, Khương Thừa Diệu dùng khăn lông che hết tất cả các camera.

Mắt thấy ống kính đã bị che chắn, đầy màn hình đều là tiếng kêu thảm thiết.

Đặc biệt là những người chạy đến xem Tùy Dực để mang mang tầm mắt.

"Mấy anh đẹp trai mấy anh đẹp trai ơi! Sao lại che mất rồi!"

"Hình như mấy ảnh muốn thay quần áo......"

"Con trai con đứa thay quần áo có gì mà không thể nhìn chứ! Mau lấy ra cho tui coi!!!"

Sau khi camera cuối cùng bị khăn lông che khuất, trong ống kính chỉ còn sót lại một tia sáng yếu ớt, ekip chương trình liền cắt ống kính đến vị trí cuối cùng.

Máy quay phim đó đang đối diện với ban công, loáng thoáng có thể xuyên qua lớp cửa kính ban công nhìn thấy được đường nét trong phòng.

Chỉ là trên cửa kính đều là nước, mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ gì cả.

Chu Vi gửi tin nhắn qua: "Cho các cậu thời gian 10 phút thay quần áo, mau lau khô người rồi lấy khăn lông xuống đi, nếu không bọn tôi xông lên đó!"

Lượng người xem online thời gian livestream thực tăng vọt lên theo cấp số nhân, niềm hưng phấn của Chu Vi bây giờ cũng không xuất phát từ cương vị đạo diễn nữa.

Cô bây giờ cũng giống như các khán giả đang xem live vậy, cấp bách muốn nhìn Tùy Dực!

Tùy Dực mở tủ đồ, lấy quần áo sạch ra.

Cậu lại hắt hơi thêm hai cái nữa.

Khương Thừa Diệu hỏi: "Mũi cậu không sao chứ?"

Tùy Dực "ừm" một tiếng, lau lau mũi, bất thình lình nhìn thấy Khương Thừa Diệu cởϊ qυầи áo ướt xuống.

Khương Thừa Diệu cầm khăn lông màu đen lau chùi thân thể, cơ thể khỏe mạnh căng đầy sức sống tuổi trẻ rất có cảm giác đẹp đẽ, cậu loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó lắc lư nhưng cũng không phản ứng gì.

Cậu bây giờ đã không còn tâm tư nghĩ đến những thứ khác nữa, đầu óc cậu vẫn đang chìm trong trạng thái chết máy, bởi vì viêm mũi nên hôm nay cậu vốn cũng không có tinh thần gì.

Cố Thanh Dương và Lăng Tuyết Trúc cũng đang thay quần áo, ba người bọn họ đỡ hơn Khương Thừa Diệu một chút, ít nhất đều không ướt sũng như hắn, chỉ đơn giản thay đồ bên ngoài.

Tùy Dực ngồi xuống thay quần áo ngoài, trong ánh sáng nhàn nhạt, cậu mặc qυầи ɭóŧ màu trắng, để trần nửa thân trên, không đeo mắt kính, đẹp như hoa mai sắp nở rộ sau cơn mưa phùn mùa xuân.

Cố Thanh Dương mím môi mỏng, đến chỗ máy lọc nước uống một cốc nước, vừa uống vừa liếc mắt nhìn Tùy Dực.

Khương Thừa Diệu vắt quần áo ướt trên lưng ghế.

Hắn thay sang chiếc hoodie màu xám nhãn hiệu xa xỉ nào đó cùng chiếc quần cộc thể thao màu đen, rất rộng rãi, càng tôn lên thân thể thon gầy.

"Đều thay xong chưa?" Cố Thanh Dương hỏi.

Lăng Tuyết Trúc cúi đầu cài nút áo sơ mi.

Cố Thanh Dương đi tới, tháo vật đang che chắn ống kính xuống.

Bốn nam sinh của 408 cùng xuất hiện trong ống kính, hình ảnh đẹp mắt như vậy, phim truyền hình thanh xuân vườn trường thông thường cũng không tài nào diễn ra được bầu không khí vừa tươi trẻ vừa mập mờ thế này đâu.

Cố Thanh Dương có tính tình tốt nhất 408, cũng như giỏi tạo bầu không khí nhất bỗng trở nên trầm mặc đi nhiều, cả phòng ký túc đều cực kỳ yên tĩnh. Bão bình luận tuy náo nhiệt chẳng khác nào đón Tết, nhưng lại không thể xuyên qua màn hình truyền tới đây.

Tùy Dực uống thuốc thêm lần nữa, đã sớm nằm trên giường.

Sau khi nằm lên giường, cậu nghĩ ngợi một hồi, vẫn là không xem bão bình luận thì hơn.

Cũng không xem diễn đàn trường luôn.

Trước hết cứ để một mình cậu tiêu hóa một đêm đã.

Chốc lát sau Khương Thừa Diệu cũng lên giường, hắn đang đeo tai nghe, dựa vào tường chơi game, ló đầu hỏi: "Cậu không sao chứ, có lạnh không?"

Tùy Dực nằm trên giường, kéo kéo chăn xuống, trong ánh sáng của phòng ký túc, cậu trợn tròn mắt nhìn hắn.

Có đôi lúc Khương Thừa Diệu cảm thấy cái liếc mắt đêm đó chỉ là một giấc mộng. Cảm giác nhớ lại rất chân thật, dáng vẻ của Tùy Dực lại có hơi mơ hồ.

Thế nhưng vào giờ phút này, gương mặt Tùy Dực cứ vậy xuất hiện trước mắt hắn một cách rõ ràng.

Mắt cậu mông lung phủ đầy sương, có hơi đỏ, tóc tai bù xù như tảo biển dày đặc xoắn lại, lông mày cũng hoàn toàn lộ ra. Chăn che đến cằm của cậu, như tinh linh nhòm ngó nhân gian từ đáy biển sâu.

"KO!"

Trong tai nghe hắn bị người ta một chiêu đoạt mạng.

Nhưng Khương Thừa Diệu gì cũng không nghe thấy nữa, hắn thật sự bị một chiêu đoạt mạng rồi.

Cậu vẫn là nên đeo kính đi thì hơn.

Khương Thừa Diệu nghĩ.

Tim hắn nhất thời loạn nhịp, cũng không biết bản thân bị sao nữa, cũng không biết muốn nói gì.

Hắn nghĩ, trước đây xong đời hay không thì chưa biết, nhưng lúc này có lẽ thật sự xong đời rồi.

Tim Khương Thừa Diệu đập nhanh đến mức chịu không nổi, lưỡi hắn đỉnh đỉnh quai hàm, vậy mà không nhìn cậu nữa, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.

--

Uầy lộ mặt mất gòi, sớm thế nhỉ tui tưởng còn lâu cơ :((