Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 17-2

Tùy Dực thở dài, nhắm mắt.

Thiết lập nhân vật chó má gì thế này?

Thật ra sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, chỉ là không ngờ tới lại lộ nhanh như vậy!

Chỉ vì một trận mưa to hiếm thấy, chỉ vì cậu nhất thời sơ ý!

Tùy Dực bỗng cảm thấy thân thể có hơi nóng.

Ban đầu cậu tưởng rằng mình phát sốt, môi cũng trở nên hơi khô. Cậu trở mình, lại cảm thấy da dẻ càng mẫn cảm hơn so với trước kia.

Tựa như cơ thể đã cảnh giác trước nó sắp gặp phải tình cảnh mới mẻ gì.

Tùy Dực mò mẫm ngực, hung hăng nhéo một cái.

Tùy Dực tuy đã ngủ nhưng ba người khác của phòng ký túc bọn họ lại không buồn ngủ chút nào.

Khương Thừa Diệu ngồi một lúc rồi xuống giường.

Hắn phải tìm người nói chuyện một lúc mới được.

Cố Thanh Dương nằm ở đối diện, nhìn xuống hỏi: "Thời tiết này cậu còn ra ngoài?"

"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Khương Thừa Diệu nhỏ giọng nói.

Hắn đẩy cười ra ngoài, Cố Thanh Dương liếc nhìn giường số 4 một cái, Tùy Dực bọc mình trong chăn, hình như đã ngủ rồi.

Group lớp bọn họ cũng nổ tung tới nơi, toàn bộ đều đang xoay quanh cái nhìn thoáng qua của Tùy Dực trên livestream.

Anh nhìn hình ảnh Tùy Dực nhìn thẳng vào ống kính, tim đập thình thịch như trống bỏi.

Sao trên đời lại có người sở hữu đôi mắt vừa thanh thuần lại vừa mị hoặc đến thế, thật đẹp.

Cơ thể Tùy Dực cũng rất đẹp, vóc người thon gầy, lại có độ cong mông rất đẹp, cậu là một thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo tỏa sáng.

Lăng Tuyết Trúc ngồi dưới giường số 3, vẫn đang học bài.

Y đang đeo tai nghe, cầm bút trong tay phác họa gì đó, sau đó vuốt lại tóc tai, nằm nhoài lên bài.

Tiếng sấm bên ngoài ầm ầm vang vọng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng mưa sa gió rét. Khương Thừa Diệu đứng ngoài cửa, rút ra một điếu thuốc.

Thân thể hắn khẽ run lên, là lạnh, cũng là hưng phấn.

Rạng sáng hôm sau Tùy Dực thức dậy.

Lúc vừa thức dậy còn hơi mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng chuông báo thức, xoa xoa tóc một trận, mò mẫm lấy kính đeo lên.

Lăng Tuyết Trúc đã đánh răng xong, nhìn cậu qua lớp kính thủy tinh.

Tùy Dực xuống giường, nhìn thấy Cố Thanh Dương đang ngồi trên ghế mang giày.

"Chào buổi sáng." Cố Thanh Dương nhìn cậu.

"Chào buổi sáng."

Nhìn thấy Cố Thanh Dương, ký ức tối qua chợt ùa về, Tùy Dực bỗng nhớ ra.

Tối qua cậu nhất thời quên đeo kính, đã bị tất cả mọi người nhìn thấy.

Cậu đi đến ban công rửa mặt, bên ngoài vẫn còn mưa dầm, chỉ một đêm qua đi mà cảnh tượng bên ngoài ký túc xá của bọn họ đã thay đổi, lá cây đã thưa thớt phân nửa, nhìn xuống từ ban công, cả thế giới như chìm vào sương mù, trên đất toàn bộ đều là lá cây, phủ kín con đường xi măng.

"Lạnh thật." Cậu nói.

Lăng Tuyết Trúc: "Cậu tốt nhất nên ăn mặc dày chút."

Tùy Dực gật gật đầu.

Lăng Tuyết Trúc rửa mặt xong Cố Thanh Dương cũng vào rửa mặt.

Lúc Cố Thanh Dương đánh răng vẫn luôn nhìn cậu qua gương, ánh mắt hai người giao nhau, Cố Thanh Dương liền mỉm cười.

Thì ra thật sự không phải mơ.

Lúc rửa mặt Tùy Dực tháo kính xuống để lộ ra gương mặt trắng thuần, lại vì đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia mà có một loại diễm lệ sạch sẽ.

Lăng Tuyết Trúc vẫn như cũ ngồi trên ghế đợi bọn họ.

Chốc lát sau Khương Thừa Diệu cũng xuống.

Nhìn thấy Khương Thừa Diệu, Tùy Dực thả lỏng hơn rất nhiều.

Vì ít nhất thì mặt ngoài Khương Thừa Diệu trông không khác gì trước cả.

Tóc hắn có hơi lộn xộn, cả người trông buồn ngủ uể oải, Tùy Dực nhường chỗ cho hắn, Khương Thừa Diệu liếc nhìn khăn mặt treo trên dây thừng, nói: "Khăn mặt vẫn còn ướt."

"Tớ có khăn mặt dùng một lần." Cố Thanh Dương chỉ chỉ nói, "Mọi người cứ tùy tiện dùng."

"Các cậu không cần đợi tôi, đi trước đi." Khương Thừa Diệu nói, "Tôi giặt đồ một chút rồi mới đi."

Cố Thanh Dương: "Hôm nay lạnh quá, rất nhiều bạn học có lẽ không mang theo đồng phục mùa đông, hẳn là sẽ không mặc đồng phục học sinh, mọi người giữ ấm thế nào thì ăn mặc thế ấy."

Ba người bọn họ ra khỏi ký túc xá, quả nhiên nhìn thấy phần lớn bạn học đều không mặc đồng phục.

Tùy Dực mặc áo hoodie, lúc xuống cầu thang xoắn ốc, bỗng thấy các bạn học đằng trước cậu đυ.ng tôi tôi đυ.ng cậu, quay đầu lén lút nhìn cậu.

Cậu liền trùm mũ lên.

Cậu trùm mũ đè lên tóc mái xõa tung, che khuất mặt mày mình, chỉ chừa lại nửa gương mặt trắng thuần khiết, như ẩn như hiện giữa dòng người qua lại.

Một đường này đều có người nhìn cậu.

Lúc xếp hàng mua bữa sáng, cậu quay đầu nhìn xung quanh một cái. Đây là tuần thứ hai cậu đến Thanh Lễ, thực tế thì mọi người quen biết cậu chưa tới một tuần.

Nhưng một trận thành danh lần này của cậu đã khiến cậu hoàn toàn hot lên.

Cố Thanh Dương nhìn Tùy Dực, thầm nghĩ, trên đời này quả nhiên không có ai có thể hoàn toàn cởi bỏ thành kiến để nhìn người khác.

Tùy Dực thực ra vẫn như xưa, chỉ khác là hôm nay cậu không mặc đồng phục học sinh thôi.

Thế nhưng anh nhìn Tùy Dực, lại cảm thấy Tùy Dực như đã biến thành một người khác.

Thân hình cậu dường như thẳng tắp hơn đôi chút, khí chất cũng thanh lãnh hơn đôi chút. Sau khi nhận ra đối phương là một mỹ thiếu niên, lại nhìn tay cậu, cổ tay lộ ra vừa mảnh khảnh vừa trắng trẻo, tựa như đều đã khác đi.

Thậm chí bao gồm cả mùi hoa sơn chi nhàn nhạt trên người cậu cũng trở nên tươi mới.

"Sao cậu ấy vẫn còn đeo kính thế?"

"Tuy đeo kính, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai."

"Hóa ra cậu ấy cao như vậy à?"

"1m78-1m8 nhỉ? Cậu nhìn chân cậu ấy xem, dài vãi."

"Người tình trong mộng của tớ đó!"

"Thật muốn nhìn dáng vẻ cậu ấy khi không đeo kính, người thật biết đâu đẹp hơn trên điện thoại thì sao? Trên đời này thật sự có một chàng trai sỡ hữu đôi mắt đẹp đến thế ư?"

Lăng Tuyết Trúc nhìn bọn cô một cái, mấy cô gái bèn kéo cánh tay nhau rời đi.

Ăn sáng xong bọn họ đi đến phòng học, tiếng đọc bài của lớp Một vẫn vang dội nhất.

Nhưng lúc cậu và bọn Lăng Tuyết Trúc cùng bước vào lớp thì tiếng đọc bài vang vọng cả lớp bỗng như tiếng ve ỉu xìu, chợt lắng xuống.

Bạn học cả lớp bất kể là đang học bài hay đã dừng lại toàn bộ đều nhìn Tùy Dực.

Ánh mắt Lăng Tuyết Trúc quét qua, lúc sắp ngồi xuống lại nhìn Tùy Dực một cái.

Nhưng chỉ thấy bóng lưng Tùy Dực cùng chiếc hoodie thanh thuần lạnh lẽo, hai vạch vàng phía sau tựa như đôi cánh sắp bay đi.

Tùy Dực không nhìn ai cả, tự mình ngồi vào chỗ.

Ánh mắt bạn cùng bàn Du Khoái tỏa sáng, mím môi, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.

Cậu ta sớm đã cảm thấy cậu bạn cùng bàn mới này không phải người thường! Trông cậu điềm tĩnh hơn người bình thường, quả nhiên người ta tự tin như vậy là có nguyên do.

Lăng Tuyết Trúc bày sách ra, nhưng không đọc, y ngồi một lúc, bỗng nằm nhoài lên bàn.

Bạn học chung quanh đều giật mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy học bá ngủ lúc đọc bài buổi sáng ó!

Chốc lát sau Khương Thừa Diệu chậm rì rì đến lớp.

Hắn đội mũ bóng chày, mặc một chiếc áo khoác bay.

Vừa đến liền bị lão Tiêu tóm được.

"Khương Thừa Diệu, sao lại đến trễ nữa?!"

"Báo cáo, dậy muộn ạ." Khương Thừa Diệu cười cười đáp.

"Bạn cùng phòng ký túc của em sao không đến muộn," Lão Tiêu nói, "Đứng dựa vào tường cho tôi!"

Khương Thừa Diệu liền đi đến bên cạnh cửa sổ, đứng dựa vào.

Tùy Dực ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, liền thấy Khương Thừa Diệu đút tay vào túi đứng tại nơi cậu có thể thấy được, nhìn thẳng về phía cậu.