Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 16: Phong ba bão táp sắp đến rồi!

Giờ ăn trưa, mấy người Lăng Tuyết Trúc lại cùng nhau đến nhà ăn.

Trương Giang hỏi: "Lão đại! Hôm nay đi đâu ăn thế?"

Khương Thừa Diệu nói: "Tao mời, đến nhà ăn lớn."

Nói rồi chậm rì rì đi về phía trước.

"Lão đại ơi, bộ đồng phục này của anh nhìn đẹp thế, chỉ là không giống hàng limited." Lưu Tử Huy nói.

Lăng Tuyết Trúc đang đi, nghe thấy tiếng kêu của Lưu Tử Huy liền quay đầu nhìn một cái, thấy đám Khương Thừa Diệu cũng đang đi về phía nhà ăn lớn, y quay đầu lại, môi mỏng càng mím chặt hơn.

Thứ năm này có một bài kiểm tra, bầu không khí học tập ở các lớp mạnh mẽ chưa từng thấy, lúc ăn cơm mà cũng có người đang đọc sách.

Du Khoái còn xin Lăng Tuyết Trúc đoán đề giúp cậu ta.

Lăng Tuyết Trúc nói: "Tôi không biết đoán đề."

"Cậu ấy thi tốt là vì câu nào cậu ấy cũng biết làm, không phải vì cậu ấy biết đoán đề." Tùy Dực nói.

Du Khoái chắp tay: "Quỳ lễ đại lão. Có điều học thần cậu có biết không, học sinh trường chúng ta mỗi lần đến thi cử, thật sự có người tới vái lạy cậu đó!"

Lăng Tuyết Trúc: "......"

"Thay vì cầu khấn người khác, chi bằng tự mình xem nhiều sách một chút." Lăng Tuyết Trúc nghiêm túc nói.

Tùy Dực nhớ đến số điểm 88 kia của Khương Thừa Diệu, bèn hỏi: "Thành tích trong lớp của Khương Thừa Diệu thế nào?"

Lăng Tuyết Trúc nhìn cậu: "Sao đột nhiên lại hỏi cậu ấy?"

"Tớ thấy ngữ văn của cậu ấy hình như không tốt lắm."

Du Khoái đáp: "Thành tích của anh Diệu rất truyền kỳ đó! Toán lý hóa cũng chỉ kém hơn anh Tuyết một chút thôi, còn từng đạt được điểm tuyệt đối nữa cơ, nhưng ngữ văn rất ít khi đạt yêu cầu." Du Khoái bắt đầu bật mode líu ríu không ngừng, "Cậu biết vì sao anh Diệu lớn hơn hầu hết chúng ta một tuổi không?"

"Vì sao thế?" Cậu hỏi.

"Bởi vì trước đây thành tích của cậu ấy đặc biệt kém, cấp hai còn lưu ban hai năm, là học tra nức tiếng tại trường học bọn tớ lúc bấy giờ. Hồi lớp 9 không biết vì sao bỗng dưng lại đả thông hai mạch nhâm đốc, một đường tiến bộ vượt bậc, tuy nhiên lại học lệch, ngữ văn lịch sử chính trị toàn bộ đều nát bét, mặc dù vậy nhưng chỉ dựa vào toán lý hóa cũng đủ để cậu ấy thi đậu vào lớp Tinh Quang của Thanh Lễ. Với toán lý hóa hiện tại cũng đủ để cậu ấy đứng top ba trong lớp......"

Tiểu thiên tài học lệch nha.

Kết quả một giây sau cậu liền nhìn thấy tiểu thiên tài học lệch.

Sau lưng Khương Thừa Diệu còn có đám người Trương Giang.

Bọn họ tính là tốp người cao nhất ở Thanh Lễ, đặc biệt là Trương Giang, đã sắp chạm ngưỡng 1m9, đám người bọn họ vừa bước vào nhà ăn lớn nhộn nhịp, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.

Chỉ là nhìn không giống người đứng đắn gì cho cam, cứ như lão đại xã hội đen đến thị sát ấy, khiến đám dân lành nhao nhao né tránh.

Khương Thừa Diệu trực tiếp đi đến bàn của bọn họ, chân dài duỗi một bước ngồi xuống bên cạnh Lăng Tuyết Trúc.

"Chào buổi trưa." Hắn nói.

"Sao cậu lại tới đây ăn thế?" Tùy Dực hỏi.

Khương Thừa Diệu đáp: "Đổi khẩu vị, xem thử đồ ăn ở nhà ăn lớn bây giờ thế nào."

Hắn nói rồi quay đầu nhìn bọn Lưu Tử Huy đang đứng bưng khay cơm: "Tự tìm chỗ ngồi đi, đừng đứng đực ra đấy."

Bọn Lưu Tử Huy nhìn bàn bên cạnh.

Hai nam sinh ngồi bàn bên cạnh thấy thế liền lập tức bừng khay chạy đi.

Bọn Lưu Tử Huy ngồi xuống bàn bên cạnh: "Tao chỉ muốn bảo bọn họ dịch sang một chỗ thôi, đều tại mày, lớn lên như hung thần thế làm gì, dọa chạy bạn học rồi kìa thấy không."

"Mày cũng nhìn lại cái bản mặt sưng như đầu heo của mình đi rồi hẵng chê bai người khác."

Cơm nước ở nhà ăn lớn cũng không cầu kỳ gì, mỗi ngày đều là mấy món này, Khương Thừa Diệu liếc nhìn đồ ăn của Tùy Dực, ba món, cậu chọn canh bí đao cá viên, món chính là đậu phụ ninh và thịt viên hầm.

"Thịt viên hầm bên nhà ăn nhỏ ngon lắm đấy." Hắn nói với Tùy Dực.

Tùy Dực vừa ăn vừa hỏi: "Thật ư?"

Khóe môi cậu mang theo chút ý cười, lúc cúi đầu còn đẩy mắt kính lên chút.

Lăng Tuyết Trúc cúi đầu, thìa múc canh va phải bát sứ, phát ra tiếng vang thanh lãnh.

"Mũi cậu đỡ hơn chưa?"

"Nghe ra mà đúng không? Không còn nghẹt nữa." Tùy Dực nói, "Truyền nước biển đã đỡ hơn nhiều rồi, bình xịt anh Tuyết cho tớ cũng dùng rất tốt."

Khương Thừa Diệu nhìn Lăng Tuyết Trúc, cười như không cười nói: "Tuyết Trúc bây giờ sống như Lôi Phong ấy nhỉ."

Lăng Tuyết Trúc bỗng ngẩng đầu lên, mím môi nhìn hắn.

Hôm nay y đeo kính, còn là kính gọng tròn, kỳ thực đã trung hòa không ít khí chất băng sương của y.

Nhưng ánh mắt đằng sau cặp kính lại lạnh nhạt hơn bình thường: "Còn chưa cảm ơn ô mà cậu mang đến cho bọn tôi."

Bọn tôi.

Tùy Dực bỗng phát hiện ánh mắt Khương Thừa Diệu và Lăng Tuyết Trúc nhìn nhau không đúng lắm.

Có vấn đề!

Khương Thừa Diệu nói: "Tiện tay giúp mà thôi."

Tính ra hai người họ tuy đã chung lớp chung phòng ký túc được hai năm nhưng thật sự không thân, cũng chỉ thi thoảng nói chuyện qua lại vài câu.

Trước đây hắn không trọ ở trường, thi thoảng mới đến ký túc xá, lúc đó Lăng Tuyết Trúc không phải đang học thì cũng đã ngủ.

Lăng Tuyết Trúc là một người độc lai độc vãng danh xứng với thực.

Hiện tại con kỳ lân này đột nhiên có tính công kích, đã biết quấn lấy người rồi.

Hắn không cảm thấy Lăng Tuyết Trúc là người yếu đuối, hắn trước giờ cũng chưa bao giờ đặt Lăng Tuyết Trúc vào nhóm người yếu đuối. Từ trong xương cốt Lăng Tuyết Trúc còn mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ.

Lăng Tuyết Trúc ăn cơm xong, lấy từ trong túi ra một bịch khăn giấy, rút một tờ lau miệng.

Giấy đã lau xong y cũng gấp kỹ càng lại nắm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên đối mắt với hắn, sau đó mặt không cảm xúc dời mắt, cất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng nói với Tùy Dực: "Cậu ăn còn chậm hơn cả tôi."

"Ăn chậm chút." Khương Thừa Diệu nói với Tùy Dực, "Đợi tôi."

Bộ dạng lười biếng, cũng không nhìn Lăng Tuyết Trúc.

Lăng Tuyết Trúc mặt không cảm xúc liếc nhìn hắn một cái, đẩy khăn giấy đến trước mặt Tùy Dực.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen xuống.

Bầu trời càng thêm âm u, hình như trời lại sắp mưa.

Mùa hè năm nay thành phố Giang Hải thiếu nước, sông ở Bắc Giang cũng khô cạn phân nửa, mắt thấy thời tiết chuyển lạnh, bất thình lình lại đổ mưa nhiều đến vậy. Các bạn học xung quanh đều nói vẫn còn mưa bão lớn, cả thành phố đều đăng cảnh báo có mưa bão lớn, tàu điện ngầm cũng ngưng hoạt động.

Bọn họ ra khỏi nhà ăn, Tùy Dực nhìn nhìn bầu trời đen kịt, trời tối quá sớm, đèn trong trường còn chưa sáng, gió thổi khiến lá cây đong đưa loạt soạt, cả thế giới tràn đầy ma mị, duy chỉ có giọng nói tươi trẻ trong loa phát thanh trường là vừa tốt đẹp vừa căng đầy sức sống.

Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ loa phát thanh trường.

Là Cố Thanh Dương.

Đang đọc một thông báo.

Cậu cũng không nghe rõ anh đang thông báo gì, gió có hơi lớn.

Nhóm người bọn họ băng qua thao trường cũ, cách tòa dạy học càng gần, thông báo nghe được càng rõ.

"Thông báo học đường hôm nay đến đây là kết thúc, các bạn học, trời lạnh gió lớn, nhớ mặc nhiều quần áo chút."

"Giọng nói của anh Cố êm tai thật." Du Khoái nói.

Tiết tấu khúc nhạc dạo piano vừa gấp gáp vừa rung động chợt gần chợt xa trong gió lớn, Tùy Dực nhăn mũi, Khương Thừa Diệu liền đi đằng trước cậu, dùng thân thể thay cậu cản gió lớn thổi đến trực diện.

Khương Thừa Diệu đút hai tay vào túi quần, gió thổi khiến đồng phục trên người hắn dán vào thân thể, tóc tai tung bay loạn xạ.

Tùy Dực đột nhiên phát hiện đồng phục Khương Thừa Diệu mặc là bộ đồng phục cũ kia của mình.

Bởi vì phía sau bộ đồng phục kia bị có vết mực đen.

Tiếng hát bị gió lớn cuốn bay đi, khoảnh khắc đèn đường trên thao trường sáng lên như rồng lửa cấp tốc lan ra, Du Khoái chợt ngâm nga lời bài hát.

Lưu Tử Huy trực tiếp huýt sáo đầy lưu manh, dọa cô bé ngoan ngoãn đi phía trước nhanh chân chạy biến. Mái tóc dài của cô tung bay trong gió, cả thế giới đều chìm trong ánh sáng lay lắt.

Cố Thanh Dương tháo tai nghe xuống, ra khỏi phòng phát thanh, đυ.ng phải một người bạn trong hội học sinh, đối phương nói: "Cậu biết hôm nay tớ gặp phải ai ở nhà ăn lớn không?"

"Ai?"

"Khương Thừa Diệu, cậu ta và Lăng Tuyết Trúc bồi tên học sinh chuyển trường mới tới của phòng ký túc các cậu ăn cơm đó!"

Vẻ mặt đối phương như gặp phải quỷ.

Cố Thanh Dương cười cười, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại nói không được không đúng ở chỗ nào. Anh đến toilet, toilet bên này ít người lui tới, là cứ địa bí mật của anh, anh ở bên trong hút một điếu thuốc.

Anh không hề ngoan ngoãn như mọi người vẫn nghĩ, đây là bí mật nho nhỏ thuộc về chủ tịch hội học sinh.

Sau khi bọn Lưu Tử Huy về đến lớp, vừa ngồi xuống, bạn học ngồi bàn trước quay đầu xuống: "Bé ngoan, cậu nghe thấy thông báo từ loa phát thanh trường chưa?"

"Thông báo gì thế?"

Lưu Tử Huy vừa nghe thấy hai chữ "thông báo" liền sởn gai ốc.

Cậu ta lại bị tóm rồi sao!

Kết quả đối phương nói với cậu ta: "Trong danh sách lên thông báo hôm nay, hình như có mấy đứa cán bộ hội học sinh lớp 11 hôm qua đã chế giễu Tùy Dực trên sóng livestream!"

Thông báo ngắn gọn, tuy nói không rõ ra, nhưng học sinh của Thanh Lễ đều biết là chuyện gì.

Cả tiết tự học buổi tối, trên diễn đàn Thanh Lễ hết sức náo nhiệt.

Có người đã đăng một bức ảnh chụp trộm lúc mấy người bọn họ đứng trên sân khấu sáng nay.

Người đứng gần hiệu trưởng nhất là Cố Thanh Dương, một thân đồng phục định chế, có thể ví von với xuân hoa thu nguyệt, Khương Thừa Diệu bên cạnh lười biếng hững hờ trông như học sinh thể dục, đứng đó liền khiến con người ta nhũn chân si mê. Còn học thần Lăng Tuyết Trúc, mặc đồng phục trường thôi mà cũng như đại ngôn cao cấp xa xỉ, *phúc hữu thi thư, khí tự cao hoa.

(*) Bụng chứa sách vở tất mặt mũi sáng sủa, cho dù trên thân khoác bộ áo vải thô kệch, như nếu trong tâm đầy thơ ca bác học, thì tướng mạo bên ngoài tự nhiên cũng sẽ quý phái cao sang

"Thực ra nếu chỉ nhìn riêng Tùy Dực thì cậu ấy cũng được, nhưng đứng chung với ba vị đại lão thì không ổn tí nào."

"Cũng không thể trách cậu ấy, muốn trách thì trách tam thần của Thanh Lễ chúng ta quá cao cấp!"

"Đúng, đều trách bọn anh Diệu quá đẹp trai. Thực ra người mới có đầu nhỏ, vai rộng, eo hẹp, chân dài, đúng là trông không tệ tí nào, các cậu nhìn đám học sinh dưới đài thì biết, dáng người này của cậu ấy đã thắng hơn phân nửa rồi, nếu cậu ấy đổi kính có lẽ sẽ đẹp hơn rất nhiều."

Tùy Dực đây là trở mình rồi?

Giang Uy nằm nhoài lên bàn, dùng sách giáo khoa chống đỡ, lại đổi sang acc clone đăng topic: "Bình thường chính là bình thường, vẫn còn có người bảo cậu ta tháo kính xuống sẽ đẹp hơn một chút ư? Loại mọt sách này, chẳng phải cận thị đều phải nheo mắt sao? Nếu tháo kính ra nhìn đẹp hơn vậy cậu ta còn đeo làm quái gì? Rõ ràng chính là dùng mắt kính để che đậy sự xấu xí của bản thân thì có!"

Bên dưới là một đám người hùa theo.

Sôi nổi thảo luận đến gần 9 giờ tối, đề tài này đã hoàn toàn bị bão táp ngoài kia thay thế.

Thanh Lễ cúp điện rồi.

Tòa dạy học nháy mắt rơi vào một mảnh tối om, cả tòa nhà lớn đều phát ra một tràng tiếng kinh hô, tất cả các lớp học đều bắt đầu cuống cuồng hẳn lên.

Bên ngoài gió lớn gào thét, sấm chớp vang dội, các bạn học đều tràn ra khỏi lớp.

Hiệu trưởng đích thân dẫn các giáo viên ra ngoài xem xét tình hình, chỉ đạo các lớp học trước hết hãy quay về ký túc xá.

"Tòa ký túc cũng cúp điện rồi." Có người nói.

"Mẹ ơi, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Lưu Tử Huy hô lên.

Mưa rơi như trút nước, Tùy Dực cầm ô che mưa, nói với Lăng Tuyết Trúc: "Gió lớn như vậy, che ô cũng không hẳn có tác dụng."

"Có khi gãy cả cán luôn ấy." Du Khoái nói.

Lăng Tuyết Trúc mím môi mỏng, nhìn thấy các bạn học đã xông ra ngoài. Có vài tên khá cuồng dã, không thèm cầm ô mà trực tiếp xông vào màn mưa, gào thét ầm ĩ trong mưa, chọc cho các bạn học dưới hàng hiên cười không ngớt.

Lão Tiêu thấy Cố Thanh Dương và Khương Thừa Diệu ra khỏi lớp học, bèn hô lên: "Đợi lúc về ký túc xá nhớ chiếu cố Lăng Tuyết Trúc một chút."

Lăng Tuyết Trúc đang mím môi mỏng liền nghe thấy Khương Thừa Diệu nói: "Cậu ấy mới không cần người chiếu cố."

Lão Tiêu trừng hắn một cái: "Không trông chờ vào em, tôi đang nói với Cố Thanh Dương!"

"Em không cần người chiếu cố đâu ạ." Lăng Tuyết Trúc nói.

Khương Thừa Diệu cười cười, dịch ô che mưa đã bung ra về phía Tùy Dực, ngăn cản mưa bắn vào.

--

Cp: Khương Thừa Diệu x Tùy Dực nhá