Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 15: Chinh phục hai vị nam thần!

Bọn họ đến cửa phòng ký túc, lúc mở cửa Cố Thanh Dương liếc xem livestream, nói, "Vậy mà vẫn còn mấy trăm người đang xem."

Tùy Dực ngậm kẹo nhìn điện thoại trong tay, chỉ thấy một phòng ký túc trống rỗng.

Giọng nói Cố Thanh Dương xuất hiện trên live, bão bình luận nháy mắt bùng nổ: "Tới rồi tới rồi tới rồi!"

"Các nam thần trở lại rồi!"

Cố Thanh Dương ngẩn ra, lập tức làm động tác "suỵt".

Đợi đến khi bốn bọn họ vào trong, bão bình luận ngay tức khắc sôi trào.

"Đệt, cuối cùng cũng về rồi!"

"Ai mà ngờ tới tui mẹ nó lại ngồi ngắm một phòng ký túc trống không những nửa tiếng đồng hồ."

"Hai ngày trời không được gặp các ông xã, nhớ chết em rồi!"

Lăng Tuyết Trúc vào trước, tiếp đó là Cố Thanh Dương và Tùy Dực, Khương Thừa Diệu vào cuối cùng.

Sau khi vào trong, Khương Thừa Diệu liền đặt lên bàn mỗi người một chai nước uống hắn vừa mua, kéo cửa ban công ra, ra ngoài gọi một cú điện thoại: "Mập Mạp, có đang ở ký túc không?"

Gió lạnh thổi vào, quần áo treo trên ban công đung đưa theo gió, tản ra mùi thơm của bột giặt.

Tùy Dực ra ban công lấy quần áo vào, Khương Thừa Diệu nhìn cậu: "Kẹo ngọt không?"

Tùy Dực quay đầu, Khương Thừa Diệu đã cười cười ra ngoài.

Tùy Dực nhai nát kẹo trong miệng.

Kẹo gì mà cay xè đến tận cuống họng.

Không lâu sau Cố Thanh Dương cũng ra ngoài.

Hôm nay xem như là khai giảng chân chính, bắt đầu từ tối nay, hội học sinh bọn họ đều sẽ kiểm tra ký túc xá. Thứ hai ngày mai có thể dục buổi sáng, còn có lễ chào cờ, 6 giờ rưỡi bọn họ đều phải có mặt tại thao trường.

Trong phòng ký túc chỉ còn lại cậu và Lăng Tuyết Trúc.

Lăng Tuyết Trúc quay đầu hỏi: "Tuần sau cậu còn đến lớp thầy Vi không?"

Tùy Dực đáp: "Tớ báo danh lớp của giáo viên khác rồi."

Lăng Tuyết Trúc không nói gì thêm, y cầm lấy quần áo, tắt đèn ban công.

Tùy Dực ngồi vào chỗ sắp xếp đề thi, quay đầu thoáng nhìn về phía ban công, lại nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc cởi hết chỉ còn sót lại qυầи ɭóŧ góc bẹt, chuẩn bị mặc đồ ngủ vào.

Eo thon chân dài, như một pho tượng trắng vùi mình vào bóng đêm ngoài ban công.

Lăng Tuyết Trúc bỗng nhìn về phía cậu, Tùy Dực quay đầu lại, nhận ra có gió thổi từ ban công vào, hơi lành lạnh, còn mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Lăng Tuyết Trúc.

Tùy Dực cầm điện thoại lên xem live một chút, quả nhiên anh đẹp trai vừa cởi đồ, bão bình luận liền tăng lên gấp đôi.

Thân là nam sinh thần bí nhất Thanh Lễ, có quá nhiều người muốn "lột đồ" Lăng Tuyết Trúc ra.

Nhưng so sánh với Khương Thừa Diệu, người thích Lăng Tuyết Trúc nói năng kiềm chế hơn nhiều.

Bão bình luận toàn bộ đều trong trạng thái đen tối một cách âm thầm, không giống lúc nói đến Khương Thừa Diệu, một đám người đều hô "Vẻ ngoài của ông xã hung hăng mỗi ngày emmm".

Đèn ban công vừa tắt, trên màn hình như ẩn như hiện bóng dáng Lăng Tuyết Trúc đang thay quần áo, nhưng không thể thấy rõ hơn.

Đây chính là điểm trêu người của Lăng Tuyết Trúc, cuối cùng cũng có người lòng như lửa đốt gào thét: "Tui mẹ nó không thể nhịn nổi nữa, Lăng Tuyết Trúc mau cho bà đây nhìn đi mà!"

"Live này nuôi cổ đúng không, mới sáng dậy đã nổi lửa, đến tối đi ngủ cũng nổi lửa!"

"Lửa gì? Lửa giận hay lửa, dục?"

"Lửa tà!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mấy bác muốn tui cười chết hòng chiếm đoạt các ông xã của tui đúng hơm!"

Buổi tối phụ trách kiểm tra ký túc xá là các đàn em lớp 11, các đàn em ngưỡng mộ phòng ký túc 408 đã lâu, lại thêm trong phòng ký túc đâu đâu cũng có ống kính, bọn họ đều không dám vào.

"Các đàn anh đều đang ở trong hết đúng không ạ?" Đàn em dẫn đầu hỏi.

Tùy Dực rất thành thật trả lời: "Cố Thanh Dương và Khương Thừa Diệu vừa ra ngoài, có lẽ đang ở phòng ký túc khác."

"Bọn họ đang ở ký túc lầu hai, vừa nãy bọn em đã gặp rồi ạ." Các đàn em vừa nói vừa không nhịn được đánh giá cậu.

Lúc đi thì tao đẩy mày mày đẩy tao, tiếng cười của nam sinh nào đó còn truyền cả vào trong phòng: "Mẹ nó, anh ta trông còn bình thường hơn cả trên live."

"Mày nhỏ tiếng chút coi, người ta nghe thấy bây giờ!"

Tùy Dực đã nghe thấy rồi.

Nghe xong còn thoáng nhìn bản thân trong gương một cái.

Thật ư?

Quá tốt, cậu đây còn hy vọng bản thân trông bình thường hơn nữa cơ.

Vẻ đẹp đích thực xưa nay không sợ công kích ngoại hình.

Nhưng không ngờ tới lời này lại truyền vào trong livestream liền khiến bão bình luận ồn ào hẳn lên.

Thanh Lễ hễ mười người thì hết tám người đã từng nói qua lời tương tự, ngay cả các thầy cô cũng từng cảm khái, nhưng đâu đó vẫn còn sót lại hai ba thiên sứ nhỏ chính nghĩa.

"Hội học sinh nói lời đó thích hợp sao?"

"Nói ngay trước mặt người ta, người ta sẽ không tổn thương sao?"

"Đã lên chương trình chẳng phải nên chuẩn bị tinh thần gánh chịu những lời bình luận như này à? Chuyện này vốn rất bình thường, còn không cho người ta nói sự thật ư."

"Chê cười tướng mạo người khác thật sự rất hạ đẳng!"

"Nói bình thường chính là chế nhạo hả? Không nói cậu ta xấu là đã là tốt lắm rồi, một tên yếu gà miền nam tay trói gà không chặt thì làm được gì!"

Mấy ngày nay Thanh Lễ hầu như không còn ai bàn luận về vấn đề liên quan đến ngoại hình của Tùy Dực nữa, trên thế giới này chỉ có sắc đẹp mới là lực lượng lâu dài, "bình thường" cũng là một đề tài, nhiệt độ của đề tài này vốn đã hạ nhiệt, kết quả vì một câu nói của hội học sinh mà nổi bão trở lại.

Tùy Dực không rõ tình hình, cậu bình thản làm thêm một đề toán, đối chiếu xong đáp án liền nhét bài thi vào tài liệu học tập, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.

Làm quá nhiều hứng thú sẽ phai nhạt, lăn qua lộn lại đều là cách giải cũ, cậu định lên giường đọc tiểu thuyết gϊếŧ thời gian.

Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương sau khi tắt đèn mới quay về. Cậu và Lăng Tuyết Trúc đều đã lên giường.

Lúc Khương Thừa Diệu bò lên giường còn véo tóc cậu một cái.

Tùy Dực vẫn phản ứng nhạy cảm như cũ: "Làm gì thế?"

Mang theo chút giọng mũi.

Khương Thừa Diệu hỏi: "Nghẹt mũi?"

"Có chút." Tùy Dực đáp.

"Tôi học môn sinh không tốt lắm, hỏi cậu này, lông tóc của con người có cảm giác không?"

Tùy Dực: "......"

Cố Thanh Dương cười, nói: "Khương Thừa Diệu, cậu đừng bắt nạt cậu ấy nữa."

"Tôi bắt nạt cậu ta chỗ nào chứ."

Chỉ là nhịn không được muốn trêu chọc chút thôi.

"Tóc thuộc bộ phận phụ thuộc, không có dây thần kinh cũng không có mạch máu." Một giọng nói truyền đến từ trong mành giường số ba, "Cho nên không có cảm giác."

Là giọng của Lăng Tuyết Trúc, trầm tĩnh, đàng hoàng trịnh trọng phổ cập khoa học.

Bọn Tùy Dực đều bật cười.

Bản thân Lăng Tuyết Trúc cũng bật cười.

Cố Thanh Dương nằm xuống nghĩ ngợi, có thêm bạn cùng phòng mới, tuy có hơi khác biệt nhưng anh thấy ký túc xá của bọn họ như có thêm sức sống.

Anh rất vui khi Tùy Dực đến phòng ký túc của bọn họ.

Có lẽ vì mùa thu ở Giang Hải quá lạnh, lại thêm thời tiết dạo gần đây không tốt, Tùy Dực cảm thấy mũi có hơi khó chịu. Nửa đêm cậu tỉnh dậy đi vệ sinh, uống thêm nhiều nước, tiện thể đóng cửa ban công lại.

Phòng ký túc một mảnh tĩnh mịch, vừa đen kịt vừa xa lạ.

Trước đây cậu quả thật chưa từng ở một phòng ký túc yên tĩnh như thế này.

Ký túc xá nam sinh chưa bao giờ thiếu tiếng ngáy.

Cậu bò lên giường, phát hiện Khương Thừa Diệu lại nude để lộ l*иg ngực tráng kiện mà ngủ.

Con trai miền bắc không sợ lạnh nhỉ.

Bên ngoài ánh trăng sáng tỏ, trong phòng ký túc lại một mảnh mơ hồ, Khương Thừa Diệu nằm trên drap giường caro màu xám, thân thể thon dài trắng nõn, trên người tản ra mùi chanh nhàn nhạt.

Người như hắn lại thích người không ngoan, vừa ngoài ý muốn vừa hợp lý.

Sáng thứ hai bọn họ đều dậy sớm.

Khương Thừa Diệu hiếm khi cũng dậy sớm một bữa.

Tùy Dực ngồi dậy từ trên giường, ngoài trời mới tờ mờ sáng.

"Lại âm u nữa?"

"Dự báo thời tiết nói có khả năng sẽ mưa." Cố Thanh Dương nói.

Tùy Dực ngồi trên giường chậm rãi một hồi, Khương Thừa Diệu xuống trước, lúc xuống được một nửa hắn đột nhiên dừng lại trên thang, nắm tay vịn giường nhìn cậu.

Tùy Dực dụi dụi mắt, bỗng phản ứng lại, hấp tấp quay đầu túm lấy mắt kính ở đầu giường đeo lên.

Đợi đến khi quay đầu lại thì Khương Thừa Diệu đã xuống mất rồi.

Người này bị sao vậy a a a a a a a a a a a a.

Có điều tóc mái cậu rất dài, sáng sớm vừa thức dậy tóc tai lại bù xù lộn xộn, Khương Thừa Diệu chắc chưa thấy gì đâu nhỉ?

"Tùy Dực, mau lên." Lăng Tuyết Trúc gọi cậu.

Tùy Dực nhìn về phía Lăng Tuyết Trúc, nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc đang đeo một cặp kính gọng đen tròn tròn, vô cùng tri thức và đẹp đẽ.

Lăng Tuyết Trúc thật sự rất biết ăn diện.

Lăng Tuyết Trúc là người dậy đầu tiên trong phòng ký túc của bọn họ, lại không vội đi mà ngồi tại chỗ đọc sách chờ bọn họ.

Đây cũng xem như chuyện hiếm lạ, y không phải tuýp người đoàn kết hữu ái, y lạnh lùng từ trong xương cốt, cự tuyệt người ngoài vạn dặm, cũng không có khả năng vì ghi chương trình mà thay đổi tính nết.

Cố Thanh Dương cũng hơi bất ngờ.

"Cậu ấy đợi Tùy Dực." Khương Thừa Diệu nhàn nhạt nhấc mí mắt.

Tối qua hắn đã nhìn ra.

6 giờ rưỡi lễ chào cờ bắt đầu, 6 giờ 21 bọn họ rời khỏi ký túc xá.

Bởi vì hôm nay có quay chụp, bất kể là Tùy Dực, Cố Thanh Dương hay Lăng Tuyết Trúc hôm nay đều ăn diện một chút. Chỉ duy mỗi Khương Thừa Diệu vì muốn chạy bộ nên đã thay giày chạy bộ cùng tất trắng, ăn mặc tùy tiện như một học sinh thể dục.

Trên đường đυ.ng phải Lưu Tử Huy, mặt mũi cậu ta thậm chí còn sưng hơn cả hôm qua.

Cố Thanh Dương hỏi: "Mập Mạp sao thế?"

Lưu Tử Huy đáp: "Lái xe không cẩn thận bị ngã."

Tùy Dực nhịn không được lại hắt hơi một cái.

Cố Thanh Dương là người trong đội cầm cờ, ăn sáng xong liền đi thay quần áo. Sau khi tiếng chuông vang lên, Tùy Dực cùng bọn Du Khoái rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi lớp từ cửa trước.

Học sinh cả lớp chỉ còn mỗi Lăng Tuyết Trúc không nhúc nhích.

Lăng Tuyết Trúc ngẩng đầu lên, cách một chồng sách giáo khoa cao cao liếc mắt nhìn cậu.

Mấy học sinh nối đuôi nhau ra khỏi tòa dạy học, loa phát thanh vang lên hành khúc vui nhộn. Lớp bọn họ xếp đầu tiên, Tùy Dực không tính là nhóm cao nhất trong lớp nên cậu đứng ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, cùng với Du Khoái.

Đồng phục học sinh Thanh Lễ từ phần ngực trở lên là màu trắng, vạt áo bên phải là huy hiệu trường, có gạch chéo màu đen, từ ngực trở xuống là màu đen, nơi nối liền có hình tam giác màu đỏ, được xem là khá đẹp mắt trong số các đồng phục học sinh trong nước. Du Khoái ra hiệu cậu nhìn đằng sau, cậu quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện Chu Vi đưa theo thợ quay phim đến chụp ảnh và quay phim bọn họ.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía ống kính, chủ nhiệm giáo dục cầm còi huýt: "Mọi người đừng nhìn ống kính, đứng ngay ngắn vào."

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu chứng kiến lễ chào cờ của trường học danh giá trăm năm, đoàn thanh nhạc, đội cầm cờ, toàn bộ đều mặc đồng phục định chế riêng màu đen. Hôm nay trời âm u, không có tí nắng nào, mắt thấy có lẽ sẽ sớm mưa.

Thế nhưng khi Cố Thanh Dương mặc đồng phục định chế riêng, đeo khăn quàng đỏ bước ra cùng đội kéo cờ, chỉ một mình anh đã đủ thắp sáng cả sân trường.

Anh đi đầu, nâng lá cờ đỏ tung bay trong gió, giẫm bước theo nhịp bước vào, lúc bước nhanh đến cột cờ, liền đổi sang bước đi nghiêm, nam sinh cấp ba cao khoảng 1m85, nghiêm trang, mảnh khảnh, cùng với nhịp bước chỉnh tề như một, khiến người nhìn không khỏi rung động tâm can.

Tùy Dực nhìn xung quanh, liền thấy ánh mắt vừa e lệ rụt rè vừa nhảy nhót tưng bừng của vô số người.

Cố Thanh Dương đại sát tứ phương.

Thân thể và khí chất nhẹ nhàng khoan khoái của anh thật sự quá thích hợp làm người cầm cờ.

Du Kɧoáı ©ảʍ khái: "Anh Cố rất đẹp trai đúng không! Đóa hoa số một của Thanh Lễ đấy!"

Tùy Dực vội vã gật đầu: "Đẹp trai."

Khương Thừa Diệu đứng chếch phía sau Tùy Dực, không lên tiếng.

Tạm thời nhìn không ra là mê thật hay giả vờ.

Có điều Cố Thanh Dương quả thật rất đẹp trai, điểm này không thể không phục.

Nghi thức chào cờ qua đi, hiệu trưởng đứng trên bục sân khấu phát biểu, bởi vì đây là buổi chào cờ đầu tiên của năm học nên ông phát biểu khá lâu, cuối cùng nhắc đến .

"Thầy nghe nói trường chúng ta có rất nhiều bạn học thích ngủ nướng bây giờ không còn ngủ nướng nữa, mới sớm ra đã bò dậy xem livestream. Tối về ký túc xá cũng không buồn xem phim Hàn, không buồn đọc sách, chỉ dán mắt xem trai đẹp thôi nhỉ."

Toàn thể học sinh và giáo viên cười vang.

Hiệu trưởng cười nói: "Muốn ngắm trai đẹp thì cũng được nhưng không được lơ là học hành nha các bạn học."

Hầu hết các học sinh và giáo viên đều ngắm Cố Thanh Dương trên sân khấu, còn cả Khương Thừa Diệu đứng ở hàng cuối lớp 12-1.

Đều là những thiếu niên mười mấy tuổi tràn trề thanh xuân, đã định trước sẽ rực rỡ sáng chói hơn người khác.

Sau cùng đạo diễn Chu Vi được mời lên phát biểu một lúc, mấy người Tùy Dực thì được mời lên đài chủ tịch.

Lăng Tuyết Trúc lúc này mới xuất hiện, y đứng bên cạnh Tùy Dực, hơi sát qua, hỏi: "Mũi khó chịu sao?"

Tùy Dực gật gật đầu.

Sắc trời âm u hơn đôi chút, nổi gió rất lớn, lá cây ngô đồng xung quanh thao trường bị gió thổi rơi tứ tung, micro phát ra tiếng gió vù vù, toàn thao trường đã bắt đầu xao động.

Đợi đến khi chạy bộ thể dục buổi sáng thì mũi của Tùy đã triệt để nghẹt luôn.

Chạy được mấy phút cậu liền cảm thấy có hơi thở không nổi nữa.

Lần này không cần giả vờ giả vịt, chưa chạy xong cậu đã ôm gối thở hồng hộc, mũi rất ngứa, rất muốn hắt xì mấy cái.

Du Khoái hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

"Mũi tớ khó chịu." Tùy Dực nói.

"Có phải bị cảm rồi không?" Du Khoái nói xong, liền bị người ta vỗ vai một cái.

Cậu ta quay đầu nhìn, là Khương Thừa Diệu cao hơn mình nửa cái đầu.

"Ra sau đi." Khương Thừa Diệu nói.

Du Khoái vội vã lùi về sau.

Khương Thừa Diệu dáng cao chân dài, rất bắt mắt trong đám người.

Bạn học cả lớp đều đang nhìn bọn họ.

Khương Thừa Diệu hỏi: "Không thoải mái?"

"Bị viêm mũi thôi." Tùy Dực đáp.

"Ê, mày có thấy dạo gần đây lão đại có hơi khác thường không?" Trương Giang hỏi Lưu Tử Huy.

Lưu Tử Huy nói: "Phí lời, không phải người mù đều nhìn ra."

Tính khí Khương Thừa Diệu không tính là tốt, tính cách có hơi lạnh nhạt, lúc họ chơi chung, đều là bọn Lưu Tử Huy khuấy động bầu không khí. Hơn nữa bọn họ phải mất cả năm trời mới có thể trở thành bạn bè của Khương Thừa Diệu.

Lại nhìn hiện tại một chút, bọn họ vậy mà lại nhìn thấy hai chữ "chủ động" trên người Khương Thừa Diệu này.

Cái đệt, người so với người, tức chết người.

May mà Khương Thừa Diệu không chạy cùng cậu, chỉ chốc lát đã lui về phía sau.

Cậu kiên trì chạy đến khi tiếng còi vang lên, sau đó đi về phía tòa dạy học trong đám đông sôi trào.

Trời càng lúc càng đen, gió lạnh thổi qua cơ thể ướt đẫm mồ hôi, Tùy Dực lại hắt xì thêm mấy cái.

Lăng Tuyết Trúc không chạy thể dục buổi sáng. Y ngồi một mình trong lớp học bài, nghe thấy tiếng người huyên náo ầm ĩ mới quay đầu nhìn về phía cửa.

Thiếu nam thiếu nữ mồ hôi nhễ nhãi bốc lên nhiệt khí, chân tay hoàn hảo khỏe khoắn tràn đầy hơi thở sức sống thanh xuân.

Cảm thấy bọn họ đến càng lúc càng gần, Lăng Tuyết Trúc liền cúi đầu nghiêm túc đọc sách.

Lưu Tử Huy quay đầu nhìn Khương Thừa Diệu xa xa: "Anh Diệu đây là muốn đi đâu vậy?"

Mũi Tùy Dực nghèn nghẹt, tim cũng đập rất nhanh, mỗi năm lúc bắt đầu viêm mũi đều rất nghiêm trọng.

Còn chưa về đến chỗ ngồi thì Lăng Tuyết Trúc đã gọi cậu lại: "Tùy Dực."

Lăng Tuyết Trúc vươn cánh tay gầy gò trắng nõn ra: "Cậu dùng thử bình xịt này đi."

Không chỉ mỗi Tùy Dực sửng sốt, ngay cả bọn Du Khoái bên cạnh cậu cũng ngẩn ra.

Quào, đã làm bạn học hơn hai năm trời, từ lớp 10 đến lớp 12, Lăng Tuyết Trúc xưa nay không bạn không bè, thi thoảng cũng chỉ nói vài ba câu với hai đại lão cùng phòng ký túc, nổi danh là lang quân mặt lạnh.

Bây giờ thì sao?

Y vậy mà lại chủ động đưa thuốc cho một học sinh chuyển trường!

Lưu Tử Huy thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Trương Giang hỏi: "Mày đang nhìn gì đấy?"

"Tao đang nhìn xem hôm nay mặt trời liệu có phải mọc ở phía tây không."

Mặt trời đâu không thấy chỉ thấy Khương Thừa Diệu từ phía tây trở về.

Khương Thừa Diệu chậm rì rì đi vào từ cửa sau.

Lưu Tử Huy vội hỏi: "Thật sự gặp quỷ rồi, Lăng Tuyết Trúc vậy mà lại đưa thuốc cho Tùy Dực đấy. Anh ở chung phòng ký túc với cậu ta hai năm, từng thấy cậu ta quan tâm ai như vậy chưa?"

Nói xong mới thấy rõ thứ anh Diệu nhà cậu ta mua, Lưu Tử Huy nhất thời kinh ngạc đến mức thốt không nên lời.

Khương Thừa Diệu nhét thuốc vào hộc bàn, ngồi lên ghế: "Nhìn gì mà nhìn."

Tùy Dực này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy.

Bình thường như thế mà lên được đã khiến người ta mở rộng tầm mắt lắm rồi.

Hiện giờ hai nam thần nổi tiếng là tính tình kém của phòng ký túc 408 vậy mà lại cùng mua thuốc cho cậu ta!

Đây không còn là khiến người ta mở rộng tầm mắt nữa, đây mẹ nó là sởn gai óc luôn đó trời!

Lưu Tử Huy sáp tới bên cạnh bọn Trương Giang, mấy người bọn họ tụ lại xì xào bàn tán.

"Đừng nói thấy qua Lăng Tuyết Trúc chủ động quan tâm người ta, mày từng thấy qua anh Diệu quan tâm người khác bao giờ chưa?"

"Chưa từng thấy, không dám nghĩ."

"Hôm qua ảnh đến phòng ký túc thăm tao, còn nói một thằng đàn ông con trai như tao bị thương có xíu mà la ó cái rắm gì, vậy mà Tùy Dực mới hắt hơi có vài cái mà ảnh đã chạy đi mua thuốc cho người ta rồi."

"Lão đại rốt cuộc bị gì vậy trời?"

"Tao không quen ảnh nữa bây ơi." Lưu Tử Huy nói.

Lưu Tử Huy nói rồi đặt mông ngồi bên cạnh Khương Thừa Diệu.

Cố Thanh Dương vẫn đang họp, chưa quay lại.

"Anh Diệu."

"Có rắm mau thả."

Ha, đồ chó tiêu chuẩn kép!

Đối đãi với Tùy Dực cứ phải gọi là ôn nhu cẩn thận, đối với mình thì như đại gia ông nội!

Lưu Tử Huy cười híp mắt nói: "Hôm nay là ngày gì thế này, anh và Lăng Tuyết Trúc cứ như Lôi Phong ấy."

Chuyện Lăng Tuyết Trúc đưa thuốc cho Tùy Dực rất nhanh lan truyền khắp trường.

Lăng Tuyết Trúc tiếng tăm lừng lẫy, là một ngọn núi tuyết rét chết người.

Bây giờ cũng học được cách trao tặng ấm áp!

Học sinh chuyển trường mới tới thật không đơn giản.

Vào buổi trưa, học thần Lăng Tuyết Trúc của bọn họ, chủ động đợi Tùy Dực cùng ăn cơm.

Ông trời ơi!

Bạn đã thấy Lăng Tuyết Trúc ăn cơm cùng người khác chưa!

Chưa.

Hôm qua còn trêu Tùy Dực bình thường thế này bình thường thế nọ, kết quả hôm nay người đã làm bạn với vị đại lão cao không thể với tới kia rồi.

"Anh Diệu, hôm nay ăn gì nà?" Trương Giang hỏi.

Lưu Tử Huy đẩy cậu ta một cái: "Mày chỉ biết ăn."

Khương Thừa Diệu liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Trúc và Tùy Dực ở đằng trước, phòng học và hành lang đều ầm ĩ náo nhiệt, bên ngoài đã bắt đầu mưa, nhưng không lớn lắm. Lăng Tuyết Trúc bình thường đều ăn cơm một mình, hôm nay y lại cùng bọn Tùy Dực ra khỏi lớp học, ngay cả Du Khoái cũng rất hưng phấn, mặt mày lộ ra vài phần được cưng mà sợ.

Thời cấp ba bất kể là nam sinh hay nữ sinh, dù quan hệ có thân mật hơn người yêu cũng không một ai nghĩ theo hướng Lăng Tuyết Trúc và Tùy Dực là người yêu cả, nhưng Khương Thừa Diệu vẫn còn nhớ hôm qua dưới ánh đèn nhấp nháy, Lăng Tuyết Trúc đã nói: "Tôi thích con trai."

Cố Thanh Dương tháo kính xuống đứng dậy: "Không ăn cơm hử?"

Nói rồi anh nhìn sắc trời bên ngoài: "Sắp mưa rồi đó."

Lúc Tùy Dực ăn trưa thì liên tục hắt xì hơi, cậu hứng chịu đủ combo đau đầu buồn nôn nghẹt mũi, còn chưa ăn xong đã chạy đến phòng y tế truyền nước biển.

Bọn Du Khoái ăn xong liền đến phòng y tới thăm cậu.

Lăng Tuyết Trúc nói với Du Khoái: "Cậu về trước đi, tôi ở lại đây cho."

Tùy Dực vội nói: "Không cần đâu, một mình tớ là được rồi, không tốn nhiều thời gian đâu."

"Kim truyền dịch của trường học tương đối chậm, tới ba giờ cũng chưa xong đâu. Cậu không cho tôi ở đây, thầy chủ nhiệm cũng sẽ nhờ người tới thôi." Lăng Tuyết Trúc nói.

Du Khoái gật gật đầu: "Anh Tuyết nói đúng đấy. Lớp chúng ta hễ mà có học sinh truyền nước biển thì thầy Tiêu nhất định sẽ tìm cán bộ lớp đến ở cùng cậu."

"Tôi là thích hợp nhất, dù sao thầy giảng gì tôi cũng không cần nghe." Học thần rất trâu bò.

Lăng Tuyết Trúc nhìn rất trầm tĩnh, nhưng cực kỳ có chủ kiến, y bảo Du Khoái trở về xin phép thầy chủ nhiệm, rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

Du Khoái đến văn phòng xin phép lão Tiêu, lão Tiêu còn chưa kịp nói chuyện thì giáo viên Toán bên cạnh đã cướp lời trước: "Em nói ai đang ở đó cơ, Lăng Tuyết Trúc?"

Lần này giáo viên cả phòng đều kinh hãi.

Lăng Tuyết Trúc độc lai độc vãng, giáo viên bọn họ đều cho rằng y là thiên tài lập dị.

Giao lưu với người khác tuyệt đối là vấn đề lớn nhất của y.

Lão Tiêu cảm thấy chuyện này quả là kinh thiên động địa xưa nay chưa từng có, tiết hai là tiết tự học, ông còn đặc biệt đến lớp lượn vài vòng, cố ý hỏi: "Lăng Tuyết Trúc đâu?"

Một đám bạn học ngay lập tức hưng phấn nói với ông: "Cậu ấy đang bồi Tùy Dực truyền nước biển ạ."

Lão Tiêu lại nhìn nhìn phía sau: "Khương Thừa Diệu đâu!"

Lưu Tử Huy giơ tay: "Báo cáo, Khương Thừa Diệu......có lẽ đã đến đưa ô cho hai vị bạn học ở phòng y tế rồi ạ."

Lão Tiêu hoảng hốt, mặt trời hôm nay mọc ở đằng tây à!

Kim truyền dịch của phòng y tế đúng thật nhỏ rất chậm, Tùy Dực dựa vào đầu giường ngủ một lúc, cuối cùng bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức.

Sau khi thức dậy cậu liền đưa mắt thoáng nhìn phía đối diện, liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc rất an tĩnh xem điện thoại, chậu hoa chim thiên đường bên cạnh cũng không đẹp đẽ bằng y.

Đường nét góc nghiêng tuy không rõ ràng bằng Khương Thừa Diệu nhưng trắng trẻo nho nhã hơn đôi chút, tóc tai mềm mại đen nhánh, ngược lại yết hầu nhô lên rất rõ, trên cổ có vài nốt ruồi khá bắt mắt.

Lúc sắp tan tiết thứ hai Tùy Dực cuối cùng cũng truyền xong. Hai người ra khỏi phòng y tế, phát hiện mưa bên ngoài lớn như trút nước.

"Đợi một lát đi." Lăng Tuyết Trúc nói.

Một chị gái y tá nói: "Bạn học của các em vừa đưa ô tới cho các em đó, chính là hai cái ở cửa ấy."

Tùy Dực và Lăng Tuyết Trúc đều sửng sốt.

"Khi nào thế?" Tùy Dực hỏi Lăng Tuyết Trúc.

Lăng Tuyết Trúc lắc đầu: "Không để ý."

Chị gái y tá nói: "Là một cậu trai vừa cao ráo vừa đẹp trai, bản thân không giữ lại cái nào, dầm mưa rời đi."

Thật ra có thể giữ lại một cái, hai bạn học bên trong có thể dùng chung một cái.

Lớn lên vừa đẹp trai, tâm địa lại còn tốt!

Bọn Tùy Dực cùng đi về lớp Một, vì chiếu cố Lăng Tuyết Trúc nên bọn họ đi chậm hơn so với bình thường. Thời gian tan tiết trong khuôn viên trường đâu đâu cũng là tán ô. Bọn Lưu Tử Huy cũng đang tụ tập tán gẫu ở cửa sau, từ xa nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc và Tùy Dực, Lưu Tử Huy theo bản năng quay đầu gọi: "Anh Diệu, về rồi kìa!"

Lúc Tùy Dực ở phòng y tế vẫn chưa đi vệ sinh, đến lớp học lại ngồi không yên, vừa tan tiết liền chạy đi toilet ngay. Lúc quay về cậu vào cửa sau, tiện thể hỏi Cố Thanh Dương có biết người đưa ô đến là ai không.

"Là Thừa Diệu đó." Cố Thanh Dương cười nói: "Cậu đỡ hơn chưa?"

"Tớ đỡ hơn nhiều rồi."

Mũi Tùy Dực vẫn còn nghẹt, âm mũi rất nặng.

Nói rồi liền liếc nhìn Khương Thừa Diệu bên cạnh Cố Thanh Dương, đầu hắn đội bài thi ngữ văn, bên trên là con số 88 siêu to màu đỏ.

Không ngờ tới ngữ văn của hắn lại kéo chân như vậy.

"Anh Diệu, cậu như vậy không lạnh sao?" Cậu hỏi.

Khương Thừa Diệu đáp: "Lạnh chứ, lạnh muốn chết luôn."

Nói xong liền hất bài thi ra nhìn cậu, mặt mày như bị không khí mưa bên ngoài bao trùm.

Tùy Dực nói: "Tớ có hai bộ đồng phục chưa kịp mang về, ở trong tủ chứa đồ đó, nếu lạnh cậu có thể dùng."

Khương Thừa Diệu vừa nghe liền ngồi thẳng dậy.

Tủ chứa đồ không khóa, Khương Thừa Diệu đứng dậy: "Tôi muốn dùng."

Tùy Dực gật đầu, đi thẳng về phía trước nói với Lăng Tuyết Trúc một tiếng: "Là anh Diệu đưa ô đến cho chúng ta đó."

Lăng Tuyết Trúc ngồi dậy, quay đầu nhìn Khương Thừa Diệu một cái, mím môi.

Khương Thừa Diệu mở tủ 312 ra, bên trong có hai bộ đồng phục học sinh, một bộ là đồng phục mùa thu khá lớn Tùy Dực từng mặc qua, bộ còn lại là đồng phục mùa đông mới toanh.

Khương Thừa Diệu lấy bộ đồng phục mùa thu kia ra, mặc lên người.

Hắn tuy gầy nhưng vai rộng, khoác lên vậy mà lại vừa vặn, là số của hắn.

Hắn thấy Cố Thanh Dương đang nhìn mình thì nhướn mày, ngồi xuống gục đầu ngủ tiếp.

Khoang mũi đều là mùi sơn chi nhàn nhạt.

Bên ngoài mưa phùn lất phất, hết thảy đều rơi vào tâm trí hắn.

Mùi hoa quế khó ngửi như vậy, cớ sao mùi hoa sơn chi lại dễ ngửi đến thế.

--

Truyện 1v1 nha mấy ní ơi :vvv