Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 14: THÍCH NGỌT

Khoảng bảy giờ rưỡi, bốn người ra khỏi quán cơm.

Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương đi thanh toán, cậu và Lăng Tuyết Trúc rời khỏi tòa dân cư trước.

Cậu vươn tay muốn đỡ Lăng Tuyết Trúc, Lăng Tuyết Trúc lắc đầu, vắt cặp sách lên một bên vai: "Không cần chiếu cố tôi."

Không giống với Khương Thừa Diệu, trên người Lăng Tuyết Trúc có mùi hương vô cùng dễ ngửi, lúc y xuống lầu dáng vẻ khập khiễng càng lộ rõ.

Đợi đến khi hai bọn họ xuống lầu, Cố Thanh Dương và Khương Thừa Diệu cũng đã xuống tới.

Cố Thanh Dương nói: "Mỗi người 80 tệ, chuyển WeChat cho Thừa Diệu là được."

Lăng Tuyết Trúc hỏi Tùy Dực: "Cậu thêm bạn tốt cậu ấy chưa. Bằng không tôi giúp cậu chuyển cho cậu ấy trước."

"Thêm rồi."

Lăng Tuyết Trúc ngẩn ra, cũng không nói gì.

Hai người chuyển 80 tệ cho Khương Thừa Diệu. Khương Thừa Diệu cũng không còn dáng vẻ mời khách ăn xiên nướng như lần trước, lúc nào làm anh đại lúc nào cần AA đều phân rất rõ. Hắn nhận rất nhanh, cậu vừa chuyển qua, Khương Thừa Diệu liền xác nhận đã nhận tiền, sau đó điện thoại cậu rung lên, cậu liếc nhìn, là Khương Thừa Diệu vỗ vỗ cậu trên WeChat.

Bọn họ ra khỏi tiểu khu thì trời đã tối mịt, vì hôm nay là chủ nhật nên ở đây có khá nhiều học sinh, ra khỏi tiểu khu rẽ vào một con hẻm là đến phố ăn vặt ở cổng nam Thanh Lễ.

Rất nhiều người đang tụ tập ở đây.

Tùy Dực cố ý thả chậm bước chân, đi cùng Lăng Tuyết Trúc.

Cậu rất thích kiểu con trai dũng cảm thế này!

Ba người bạn cùng phòng này của cậu có lẽ đều không biết xu hướng tính dục của nhau nên vẫn chậm chạp không có tiến độ.

Nhưng qua hôm nay mọi chuyện đã khác.

Lăng Tuyết Trúc đã thẳng thắn nói rõ chuyện y thích con trai.

Nếu Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương chưa từng nghĩ đến khả năng thích con trai, bây giờ có lẽ đã được khai thông rồi nhỉ?

Hoặc có khả năng bọn họ vốn thích thầm Lăng Tuyết Trúc, chỉ là nhìn Lăng Tuyết Trúc quá lạnh lùng, lại không rõ xu hướng tính dục của y nên vẫn luôn không dám làm bừa, bây giờ hẳn là có thể ra trận rồi nhờ?

Nói tóm lại hôm nay có thu hoạch rất lớn, đây nhất định là cột mốc quan trọng trong quyển văn học vườn trường này!

Lăng Tuyết Trúc đi trên đất bằng nhìn qua không mấy khập khiễng, nhưng tốc độ vẫn không đuổi kịp người bình thường. Bản thân y hầu như vẫn còn hơi tự ti về điều này, lúc đi ngoài đường thần sắc rõ ràng đã nghiêm túc hơn rất nhiều, đi đường tuy cao cao thấp thấp nhưng sống lưng vẫn ưỡn thẳng.

Nam sinh như Lăng Tuyết Trúc tâm tư rất nhạy cảm, y có thể dễ dàng phân tích ra liệu đối phương có quan tâm y hay không. Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương đều hiểu rõ tính cách của y nên không đặc biệt chiếu cố y, nhưng Tùy Dực là người mới, rõ ràng vẫn luôn làm bộ xem di động mà rớt lại sau cùng bồi y. Y thoáng nhìn Tùy Dực, Tùy Dực ăn rất nhiều món cay nên khóe môi hơi đỏ, tóc tai cậu có hơi bù xù, cặp kính to che khuất phần lớn dung mạo cậu.

So với Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương xuất chúng hơn người, y càng thích kiểu người như Tùy Dực hơn, không giống mặt trời, cũng không giống mặt trăng được các vì sao vây quanh, hào quang yếu ớt khiến người ta an lòng.

"Tùy Dực!"

Tùy Dực quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước ra từ tiệm trái cây bên cạnh.

Là Giang Ninh.

Giang Ninh mím môi nhìn Lăng Tuyết Trúc một cái: "Tuyết Trúc."

Lăng Tuyết Trúc "ừm" một tiếng.

Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương cũng quay đầu lại.

Giang Ninh cười hỏi: "Các cậu đi ăn cơm à?"

Thấy Lăng Tuyết Trúc không trả lời, Tùy Dực liền "ừm" một tiếng.

Cậu cũng không ghét người chị họ này, cũng không thể gọi là thích.

Nói tóm lại đều là người qua đường cả.

Giang Ninh giơ trái cây trong tay lên: "Tôi mua cho cậu đó, đang định đưa đến ký túc xá của các cậu đây, cậu cầm về đi."

Cô nhìn Tùy Dực, trong lòng dấy lên cảm giác không nói nên lời.

Dáng vẻ thì vẫn là dáng vẻ đó, có thể là do yếu tố tâm lý, cũng có thể là do gương mặt sau cặp kính bị bóng đêm làm mờ kia mà Giang Ninh cảm thấy Tùy Dực rất khác.

Cô nhớ tới dáng vẻ Tùy Dực kéo đàn Cello trong video, không thể tiếp tục xem thường cậu nữa.

Cũng may mà Tùy Dực lớn lên không đẹp bằng hai chị em cô, người như vậy nếu lớn lên đẹp mắt, thật sự quá đáng sợ.

Hôm nay trước khi đến trường, Lưu Mân đã không ngừng dặn đi dặn lại bọn họ nhất định phải tiến bộ.

Quan hệ giữa Lưu Mân và Tùy Anh vô cùng tệ, trong lòng bà ta chán ghét Tùy Anh, tuyệt đối không thể chấp nhận đứa con trai mà Tùy Anh nuôi dưỡng tại một huyện thành nhỏ nhoi lại xuất sắc hơn con mình.

Bà ta muốn hai đứa con nhà mình từ ngoại hình đến tài hoa, sự cưng chiều, cho đến gia sản được chia trong tương lai cũng phải vững vàng dẫm đạp Tùy Dực dưới chân mới được!

Khương Thừa Diệu hỏi Cố Thanh Dương: "Đứa con gái kia trông quen mặt vậy, ai thế?"

"Giang Ninh đó." Cố Thanh Dương đáp.

Khương Thừa Diệu hiển nhiên vẫn chưa nhớ ra đây là ai.

"Cô cả nhà họ Giang đường Bách Hoa." Cố Thanh Dương nhắc nhở.

Nghe vậy Khương Thừa Diệu đã biết.

Nhưng chỉ biết là nhà nào chứ vẫn không nhớ ra Giang Ninh là ai.

"Tùy Dực quen biết cô ta?"

Cố Thanh Dương quay đầu qua, trên mặt mang theo ý cười: "Nói ra có thể cậu sẽ giật mình đấy, Tùy Dực là con trai của chú hai Giang."

Nhà họ Giang đường Bách Hoa đông sơn, cả thành phố Giang không ai không biết.

Bởi vì nhà bọn họ họ Khương, đồng âm với Giang, lại ở cùng thành phố Giang Hải, người Giang Hải thường đùa rằng một nửa thành phố Giang Hải đều bị hai nhà bọn họ chiếm giữ.

Khương Thừa Diệu đút tay vào túi quần, lười biếng nhìn chằm chằm Tùy Dực.

Tùy Dực và Giang Ninh không biết lại nói gì đó, tóm lại cậu đã nhận lấy trái cây từ tay Giang Ninh.

Đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, Khương Thừa Diệu cười cười, dung mạo thanh lãnh càng thêm rõ ràng trong đêm tối.

Quả nhiên vừa tách ra một chút đã khiến người khác giật mình rồi.

"Sao cậu lại nhìn cậu ấy như thế?" Cố Thanh Dương hỏi.

Khương Thừa Diệu hỏi lại: "Nhìn thế nào?"

"Cảm giác như cậu muốn đánh cậu ấy một trận vậy."

Khương Thừa Diệu: "......."

Cố Thanh Dương cười rộ lên.

Khương Thừa Diệu lại cho là thật.

Số người nói hắn hung dữ không hề ít hơn số người khen hắn đẹp trai.

Chủ yếu là do cặp lông mày hắn nhìn khá dữ tợn.

"Cảm giác của cậu khá đúng đấy." Khương Thừa Diệu nói.

Hiện giờ hắn nhìn Tùy Dực, có đôi lúc trong lòng thật sự nổi lên một loại hung bạo không thể giải thích được, tựa như ngứa ngáy nhưng lại không chạm đến chỗ ngứa, hận không thể cào nát.

Hắn muốn lột sạch Tùy Dực nhìn cho rõ một lần.

Đợi đến khi bọn họ về đến ký túc xá, liền nhìn thấy đám người Chu Vi đều đang đứng dưới lầu.

"Các cậu cuối cùng cũng về rồi." Chu Vi nói, "Mấy vị tổ tông của tôi ơi, nhân lúc hai ngày gần đây vẫn còn nhiệt độ, các cậu có thể nán lại ký túc xá lâu hơn chút không?"

Cố Thanh Dương mỉm cười: "Bọn em cùng ăn cơm xong là về liền đây này."

"Các cậu có thể tụ tập trong ký túc ăn một cái lẩu, bầu không khí rất tốt, khán giả cũng có thể xem." Có nhân viên công tác nói.

"Ký túc xá của bọn em không cho phép dùng thiết bị điện công suất lớn ạ." Tùy Dực nói.

"Bây giờ có một vài tiệm lẩu có giao sẵn nồi và dầu, không cần điện."

Chu Vi nói: "Nếu các cậu muốn ăn ở ký túc hãy nói với bọn tôi một tiếng, các cậu không cần tốn sức làm gì cả, bọn tôi sẽ mua sẵn rồi đưa đến cho các cậu! Các cậu mau mau lên đi, bọn tôi đã mở cửa sổ nửa ngày rồi. Khương Thừa Diệu đâu, lại chạy đi đâu rồi?"

Tùy Dực quay đầu lại, mới phát hiện Khương Thừa Diệu không có ở đây.

"Sẽ không phải cậu ấy đợi live xong rồi mới về đó chứ?" Chu Vi nói, "Gọi cho Khương Thừa Diệu đi."

Nhân viên công tác đang định gọi qua hỏi, Cố Thanh Dương liền nói, "Cậu ấy vừa đến siêu thị đằng trước mua đồ rồi, sẽ ra ngay."

"Chẳng phải mai trường học có lễ chào cờ sao, bọn tôi đã bàn bạc với nhà trường, có thể sẽ chụp một vài bức ảnh làm tư liệu, đến lúc đó các cậu nhớ ăn mặc có tinh thần một chút, có khả năng sẽ bảo các cậu lên sân khấu đấy."

Chu Vi lại hỏi: "Đúng rồi, các cậu đã có Weibo hết chưa? Nếu có hãy nói cho chúng tôi biết, lúc bọn tôi đăng ảnh lên sẽ tag các cậu vào."

"Em chưa có." Tùy Dực nói.

"Em cũng chưa có." Lăng Tuyết Trúc nói.

"Em có một cái." Cố Thanh Dương nói, "Weibo Douyin *Tiểu Hồng Thư đều có."

(*) Là một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng thương mại điện tử. Được xem như sự thay thế của Instagram ở Trung Quốc.

Mọi người đều nhìn anh.

Cố Thanh Dương có hơi xấu hổ: "Tạo chơi thôi mà."

"Không có thì về đăng ký một cái đi, xem thử xem mấy ngày này có thể tăng bao nhiêu fan hâm mộ, lỡ như nổi rồi thì sao. Dù sao thêm một tài khoản cũng không phải chuyện gì xấu." Chu Vi nói.

Tuy đám con trai bọn họ không hẳn để ý.

Không phải mỗi một cậu ấm ở đây đều muốn tiến vào giới giải trí, huống hồ chi gia nghiệp còn thừa kế chưa xong.

Để phòng ngừa bọn họ dây dưa, Chu Vi dứt khoát bảo nhân viên công tác hướng dẫn bọn họ mở tài khoản.

Trước hết là mở Weibo, avatar đều dùng ảnh mà ekip bọn họ đăng trong thông báo chính thức.

Weibo của Cố Thanh Dương vậy mà đã có mấy ngàn fan hâm mộ.

Anh thật ra cũng không tạo bài marketing gì, chỉ đăng trạng thái trong vòng bạn bè, có thể sở hữu vài ngàn fan hâm mộ toàn bộ đều dựa vào gương mặt này kéo lưu lượng.

Bên ngoài đã có hơi lạnh, các bạn học không ngừng lên lên xuống xuống. Tùy Dực ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy mặt trăng rất tròn, bèn lấy điện thoại ra chụp một bức.

Lăng Tuyết Trúc nói: "Qua vài ngày nữa sẽ có siêu trăng đấy."

"Hửm?"

Lăng Tuyết Trúc: "Thứ bảy có siêu trăng, lớn hơn cả hôm nay."

Y ngẩng đầu nhẹ giọng nói, "Là hiện tượng mặt trăng xoay đến vị trí cách trái đất gần nhất, chỉ có 357 372 km, thường sẽ xảy ra một lần vào 14 âm lịch."

Tùy Dực rất ngạc nhiên vì ngay cả cái này mà y cũng biết, còn nhớ chính xác từng con số.

"Tôi cũng là đọc được trên mạng thôi." Lăng Tuyết Trúc nói.

Có thể do bị khuyết tật, y ngược lại rất thích những gì liên quan đến vũ trụ bao la.

Thân thể y bị vây hãm trên mặt đất nhưng linh hồn lại ngao du trong vũ trụ.

Nhìn qua đây đi hỡi mấy anh đẹp trai, hãy nhìn vẻ ngoài tĩnh lặng này của cậu ấy đi, bên trong lại chất chứa một trái cô độc lãng mạn biết bao nhiêu.

Đặc biệt là Khương Thừa Diệu.

Người mà tương lai muốn trở thành phi công.

Vừa nghĩ vậy Tùy Dực liền cảm thấy hai người hình như rất có cảm giác cp.

Cậu nhìn về phía siêu thị bên kia, nhìn thấy Khương Thừa Diệu đang xách một cái túi bước ra từ bên trong.

"Thừa Diệu, cậu có tài khoản Weibo chưa? Nếu chưa có để bọn họ đăng ký cho một cái." Cố Thanh Dương nói.

"Chưa có."

Lúc Khương Thừa Diệu vừa tính tiền liền tiện tay mua hộp singum, tự mình nhai một viên, lại đưa cho Cố Thanh Dương một viên.

"Tuyết Trúc." Hắn gọi.

Lăng Tuyết Trúc ngẩng đầu lên, Khương Thừa Diệu đưa một viên singum cho y.

"Bạn học Tiểu Dực." Khương Thừa Diệu cười cười.

Gọi ai cũng gọi bằng tên, đến lúc gọi cậu nhất định phải quăng thêm chữ "Tiểu" vô.

Tùy Dực đang định nói mình không cần thì Khương Thừa Diệu đã ném qua cho cậu.

Cậu dùng hai tay đón lấy, bụm trong lòng bàn tay.

Mở ra nhìn một cái, là một viên kẹo.