Khi đó cậu sẽ làm gì?
Lăng Tuyết Trúc thì sao, còn Cố Thanh Dương nữa?
Lưu Tử Huy thi cùng phòng với cậu, ra khỏi phòng thi liền bám theo cậu so sánh đáp án.
“Ba tôi nói lần này tiến bộ một bậc sẽ cho tôi mười nghìn.” Lưu Tử Huy nói.
Uổng công Tùy Dực vẫn luôn nghĩ gia đình Lưu Tử Huy chỉ giàu có bình thường.
Hóa ra người nghèo chính là cậu.
“Ngữ văn năm nay hơi khó.” Lưu Tử Huy nói.
Tùy Dực gật đầu: “Đúng là hơi khó.”
“Tôi thấy lúc cuối giờ cậu dựa vào bàn, chẳng viết một chữ nào, trông còn rất lo lắng.”
Tùy Dực: "... Đúng vậy."
Môn thi thứ hai là môn Toán.
Cậu rất thích Toán, Toán học có một môn rất thú vị, đạt được gần 150 điểm là một bản lĩnh, cũng rất có cảm giác thành tựu, trong lòng thầm đặt ra một mục tiêu điểm số, sau đó lúc thi sẽ hướng tới điểm số đó.
Điều này còn thú vị hơn việc theo đuổi một một điểm tuyệt đối, muốn bao nhiêu điểm thì đạt bấy nhiêu.
Cậu tự đặt mục tiêu là 130 điểm.
Cậu đã hỏi thăm, điểm trung bình của lớp bịn họ rất mạnh, điểm trung bình môn Toán là khoảng 130.
Tùy Dực làm xong bài thi, lúc tô đáp án vào phiếu trả lời, cậu đã thay đổi một số câu trả lời.
Như vậy rất dễ ước lượng, cậu nghĩ mình có thể đạt được 130, hơn nữa cậu cảm thấy bản thân có thể sẽ làm sai từ 3 đến 5 điểm trong những câu hỏi khó cuối cùng.
Sau khi thi xong môn Toán, họ gặp Lăng Tuyết Trúc ở căn tin, Giang Hoài đang vây xung quanh y để so sánh đáp án.
"Cậu biết không, hôm nay cả hai môn anh Tuyết nộp bài sớm hơn nửa tiếng, hơn nữa thậm chí cậu ấy còn viết ra tất cả đáp án môn Toán vào giấy nháp!"
Tùy Dực nghĩ, nộp sớm nửa tiếng?
Vậy chắc chắn là rất ngầu.
Nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng khinh thường mọi thứ của Lăng Tuyết Trúc, cậu có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó y sẽ ngầu bao nhiêu.
Trong khi mọi người đang vật lộn với thời gian, y đã mặt lạnh mà nộp bài.
"Rất lợi hại." Cậu nói xong bỗng nhận ra bản thân cậu không còn hình tượng của một kẻ mọt sách nữa, khen ngợi kiểu này giờ đây trở nên có chút kỳ quái.
May mắn là Du Khoái không nhận ra: "Cậu ấy thật sự rất lợi hại! Thi cùng một phòng với cậu ấy khiến tôi cảm thấy rất áp lực, tôi còn đang ngơ ngác, cậu ấy đã nộp bài."
Thế à, giờ cậu biết việc bản thân thường xuyên nộp bài sớm là chuyện khó chịu đến mức nào.
Cậu đi xem đáp án của Lăng Tuyết Trúc.
Không ngoài dự đoán, Lăng Tuyết Trúc đạt điểm tuyệt đối.
Nhìn vào mắt Lăng Tuyết Trúc, dường như chúng đang tỏa sáng.
Dường như việc y chăm chỉ học tập, chỉ là vì muốn đạt được thành tựu như thế này.
"Làm bài thế nào?" Lăng Tuyết Trúc hỏi cậu.
Giọng nói của y dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Có vài câu khác với đáp án của cậu." Tùy Dực nói.
"Vậy thì chắc chắn cậu đã làm sai rồi." Lăng Tuyết Trúc tự tin đến mức bất thường.
Lăng Tuyết Trúc như vậy thật sự rất có sức sống.
Tùy Dực đi tìm Khương Thừa Diệu, thấy hắn đang xem môn Sinh học.
Ánh sáng của Lăng Tuyết Trúc hôm nay, chắc hắn cũng đã nhìn thấy, phải không?
Dù sao họ cũng thi chung một phòng.
Dáng vẻ của Khương Thừa Diệu có hơi lười biếng, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, Khương Thừa Diệu nghiêm túc trở nên có chút lạnh lùng, xương quai hàm rõ ràng, lúc thiếu niên nghiêm túc vẫn luôn là lúc quyến rũ nhất.
Vì kỳ thi thử này, tối hôm đó họ trở về ký túc xá rất sớm.