Còn hắn có gì?
Chỉ có lòng chân thành thôi chắc chắn là không đủ, giữa tình địch với nhau, thua cái gì cũng sẽ khó chịu. Đối với con trai mà nói, ngoài một trái tim chân thành ra thì không có gì cả, là một chuyện rất đáng xấu hổ.
Họ theo đuổi chiến thắng theo nhiều nghĩa khác nhau. Ý thức cạnh tranh mạnh mẽ.
Có lẽ tạm thời hắn không thể làm lung lay vị trí học bá của Lăng Tuyết Trúc.
Nhưng làm giảm bớt phong thái tự phụ của y là điều không khó chút nào, không thể để y quá nổi bật.
Lăng Tuyết Trúc cũng biết Khương Thừa Diệu gần đây đã chăm chỉ học tập hơn.
Khương Thừa Diệu là một người đặc biệt nhất trong số những người y quen biết, thích ngủ gật trong lớp, không chăm chỉ học hành, nhưng lại có một trí thông minh trời cho.
Nhưng học tập là vương quốc của y, không ai có thể xâm phạm.
Trong tình trường, không nên quá nhân từ, đặc biệt là với người lạnh lùng như y.
Không đè bẹp Khương Thừa Diệu một cách triệt để, hắn sẽ càng kiêu ngạo.
Lăng Tuyết Trúc im lặng liếc nhìn Khương Thừa Diệu một cái.
Tùy Dực đứng bên cạnh chứng kiến Khương Thừa Diệu và Lăng Tuyết Trúc bốn mắt nhìn nhau: “……”
Bầu không khí giữa Lăng Tuyết Trúc và Khương Thừa Diệu, thật sự rất không bình thường!
Tùy Dực cố gắng nhớ lại, hình như từ khi họ bốn người cùng ăn cơm, Lăng Tuyết Trúc nói rằng y thích con trai, cậu đã cảm thấy mối quan hệ giữa Khương Thừa Diệu và Lăng Tuyết Trúc có chút khác thường.
Thật sự, cậu luôn cảm thấy hai người họ rất hợp nhau.
Chó sói to lớn mạnh mẽ và học bá tinh tế lạnh lùng, về mặt thể chất lẫn tính cách, họ đại diện cho hai cực đối lập.
Tất cả ai cũng biết, trong các tác phẩm đam mỹ, những nhân vật trái ngược nhau như vậy thường một là tình địch hoặc hai là người yêu.
Buổi sáng 9 giờ, kỳ thi thử của Thanh Lễ chính thức bắt đầu.
Kỳ thi thử ở Thanh Lễ rất nghiêm ngặt, chia các học sinh lớp 12 ra để sắp xếp phòng thi. Để ngăn chặn gian lận, ngoài hình phạt nghiêm ngặt, nhà trường còn áp dụng nhiều biện pháp, chẳng hạn như chỉ phát số ghế trong phòng thi vào điện thoại trước khi thi.
Phòng thi của Tùy Dực ở lớp 12, tầng 4, người quen duy nhất của cậu ở đó là Lưu Tử Huy.
Không ngờ Lăng Tuyết Trúc và Khương Thừa Diệu lại cùng thi một phòng.
Xem ra định mệnh đúng là rất đặc biệt!
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn.
Ngữ văn là môn không thể đoán chính xác được điểm số, Tùy Dực muốn xem xét khoảng cách giữa mình và Lăng Tuyết Trúc, cậu không phóng lao trong môn không thể ước lượng được điểm như thế này.
Hình như thi tốt một môn sẽ trở nên chân thật hơn đúng không?
Cậu viết rất nhanh, biết tính toán thời gian, khi người khác vẫn đang cố gắng viết viết, cậu đã làm xong.
Cậu nhớ lại khi còn ở Thanh Viễn, cậu thực sự rất kiêu ngạo, làm xong bài thi thì nộp, luôn là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.
Nhưng lần này cậu ngồi im cho đến khi chuông kết thúc reo lên, trong lúc đang chán muốn chết, cậu nghĩ tới bài thi 88 điểm của Khương Thừa Diệu, đề thi Ngữ văn lần này khá khó, không biết Khương Thừa Diệu có thể đạt được bao nhiêu điểm.
Nhưng với học sinh cá biệt như hắn, chắc hẳn là không quá quan tâm đến điểm số.
Thành tích học tập của hắn chắc chắn cũng đủ để trở thành phi công.
Hôm nay bầu trời rất đẹp, không một gợn mây, mùa thu se lạnh. Cậu nhìn qua cửa sổ, bầu trời trong xanh, nghĩ về một ngày Khương Thừa Diệu có thể lái máy bay bay lượn trên bầu trời, trở thành một phi công anh tuấn, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.