Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 29

Khương Thừa Diệu suy nghĩ, không chỉ cậu không nhận ra tôi, mà chính bản thân tôi cũng không nhận ra mình nữa.

Nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.

Làm trâu làm ngựa cũng vui như vậy, trước đây hắn không nên chế nhạo đám Trương Giang.

Khi con trai có người mình thích, họ thật sự chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho người đó, từ trên xuống dưới đều muốn chiều lòng người đó.

Khương Thừa Diệu kéo khóa áo lên hết mức, mở cửa bước vào.

Tùy Dực đang rửa mặt, Cố Thanh Dương đang dựa đầu giường mơ màng.

Nhìn thấy hắn, Cố Thanh Dương mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, giọng nói có hơi khàn: "Hôm nay cậu dậy sớm vậy?"

"Có chuyện phải ra ngoài một chuyến." Khương Thừa Diệu nói: "Tôi mua đồ ăn sáng cho mọi người rồi, các cậu xuống ăn đi."

Hắn nhìn ra ban công một cái, ban công tràn đầy ánh nắng vàng, Tùy Dực đứng trong ánh sáng, cầm bàn chải đánh răng nhìn hắn, gió thổi vào, làm tóc Tùy Dực bay bay.

Cậu tuyệt vời như ánh nắng mặt trời.

Làm tim người thiếu niên đập lỡ nhịp.

Hôm nay Khương Thừa Diệu mặc áo khoác màu xanh rêu, phối với áo sơ mi kẻ đen trắng bên trong, trẻ trung, năng động và tự do, làm người ta cảm thấy tươi tắn, ngay cả nụ cười cũng rạng rỡ hơn, đứng dưới ống kính như thắp sáng cả ký túc xá.

Mở mắt ra đã là cú đánh mạnh như vậy, khiến người ta sợ hãi.

Lăng Tuyết Trúc bước xuống giường, dù ngủ mới thức, nhưng tóc y vẫn gọn gàng không một sợi rối. Y nhìn qua bữa sáng Khương Thừa Diệu mua về, nhẹ giọng nói: "Anh Diệu bây giờ cũng là Lôi Phong à."

Tùy Dực: A, sao cậu nghe ra một chút ghen tị.

Hơn nữa sao cậu cảm thấy câu nói này có chút quen quen.

Tùy Dực quay đầu nhìn qua, nghe Khương Thừa Diệu nói: "Sợ là người tốt không được báo đáp."

"Cậu không được báo đáp sao, không phải Tuyết Trúc vừa khen cậu đó sao. Cậu ấy hiếm khi khen người khác lắm đấy." Cố Thanh Dương cười nói.

"Tuyết Trúc đang khen tôi à?" Khương Thừa Diệu nhìn về phía Lăng Tuyết Trúc, cười nói: "Suýt nữa là tôi nghe không ra."

Khương Thừa Diệu cảm thấy mình sắp bay lên trời luôn rồi.

Khương Thừa Diệu không phải người ngốc, biết cách nhìn thấy cơ hội và nắm bất lấy nó. Hắn đã ăn sáng rồi, chỉ cầm quyển sách vật lý ở bên cạnh lên đọc.

Ở đây, chỉ có Cố Thanh Dương là không rõ ràng nhất, nhưng anh cũng cảm thấy có chút lạ lùng.

Khương Thừa Diệu thay đổi quá rõ ràng.

Mấy ngày này hắn thực sự rất chăm chỉ học tập.

Lần cuối cùng thấy hắn học hành như vậy, là vào năm mới lên cấp ba.

Năm đó, Khương Thừa Diệu từ cuối lớp trong một học kỳ đã lật ngược tình thế, thi đỗ vào lớp Ngôi Sao của Thanh Lễ, hắn thực sự rất thông minh, chỉ là lười biếng mà thôi.

Khương Thừa Diệu xác định đối thủ chính của mình là Lăng Tuyết Trúc.

Hắn thực sự không coi Cố Thanh Dương là đối thủ tình cảm, mà đối với việc Cố Thanh Dương nhìn Tùy Dực lại càng không vừa mắt, nhưng chỉ là giống như ý thức lãnh thổ và lòng độc chiếm của một chú chó hơn.

Nhưng tính tình Cố Thanh Dương dễ chịu, tốt bụng với mọi người. Tùy Dực bỗng nhiên thay đổi, nhìn nhiều hơn cũng là chuyện bình thường. Không giống như Lăng Tuyết Trúc, đối phương một mình một cõi, bây giờ đột nhiên dính chặt người khác, quá rõ ràng.

Hơn nữa Lăng Tuyết Trúc thích con trai.

Lăng Tuyết Trúc sở hữu một trí tuệ siêu phàm, sắp tới là thời khắc tỏa sáng của cy. Kỳ thi thử ở Thanh Lễ là một kỳ thi quan trọng, trường học rất coi trọng, hơn nữa còn có nhiều phần thưởng dành cho học sinh xuất sắc, bảng vinh danh, thông báo toàn trường, bài phát biểu dưới cờ, chắc chắn Lăng Tuyết Trúc sẽ nổi bật nhất.