Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 28

Cậu nhớ là trước kia đã nhìn thấy một vài bạn cùng lớp đeo chiếc vòng tay y hệt.

"Cậu có thích cái nào không?" Cố Thanh Dương hỏi.

Tùy Dực nói: "Có thể nhận được gì tôi cũng vui."

Cậu nhìn tên các phần thưởng của top ba, còn có hạng nhất của mỗi môn học, cả giải tiến bộ vượt bậc.

Tóm lại, bọn chúng có vẻ như không dành cho cậu.

"Bánh Trạng Nguyên rất ngọt." Khương Thừa Diệu đang chơi game bên cạnh bất chợt bật cười nhìn cậu.

Tùy Dực cũng bật cười.

Cậu cười, tat Khương Thừa Diệu lập tức cũng rung lên một chút.

Nói đến đây, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tùy Dực cười mà trên mặt hoàn toàn không có bất kỳ che chắn nào.

Cậu cười một cái, tim hắn đã mềm đi một nửa, cầm điện thoại cũng không vững.

Sáng Thứ năm chín giờ bắt đầu thi, không cần dậy sớm, Tùy Dực học đến khi ký túc xá tắt đèn.

Cậu nhớ lại một chút cảm giác khi ngụy trang.

Khi vừa lộ diện, cậu thực sự cảm thấy mình như bị lột trần, nói một câu nịnh bợ cũng thấy chột dạ.

Vì không cần dậy sớm, Tùy Dực cũng không đặt báo thức, ngày hôm sau cậu mơ mơ màng màng bị đánh thức, quay đầu nhìn, là điện thoại của mình đang rung, bên ngoài trời đã sáng.

Tùy Dực quấn chăn nhận điện thoại.

Khương Thừa Diệu hỏi: "Cậu đã dậy chưa?"

"Chưa."

Giọng cậu vẫn còn chút khàn khàn của người mới thức dậy, giọng điệu này không thể nghi ngờ đã làm lòng người ta mềm nhũn. Giọng nói của Khương Thừa Diệu cũng dịu dàng hơn một chút: "Tôi đang ở bên ngoài, cậu muốn ăn sáng cái gì, tôi mua về cho."

"À?"

"Cậu muốn ăn gì?" Khương Thừa Diệu hỏi.

Tùy Dực nói: "Gì cũng được... hai cái bánh bao, một ly đậu nành được rồi."

"Đám Cố Thanh Dương đã dậy chưa, cậu hỏi họ thử có muốn ăn gì không."

Lăng Tuyết Trúc không ngồi bên dưới, có lẽ chưa dậy.

Còn Cố Thanh Dương vẫn đang ngủ trên giường.

"Họ còn chưa thức." Tùy Dực không nhịn được hạ thấp giọng nói.

Khương Thừa Diệu nói: "Vậy tôi mua đại vậy."

"Sao cậu dậy sớm thế."

Thật hiếm hoi.

Trước đây không phải hắn là người dậy cuối cùng trong ký túc xá sao!

"Có chút việc phải về nhà một chuyến. Bye nhé, cậu ngủ thêm một lát đi."

Sau khi cúp điện thoại, Khương Thừa Diệu lái xe máy đến một cửa hàng bánh bao nổi tiếng ở địa phương, mua mỗi loại một ít, có cả thịt và chay.

Thường ngày Lưu Tử Huy không mấy chú tâm đến học hành, nhưng lần kiểm tra này đối với cậu ta rất quan trọng, liên quan đến việc cậu ta có thể tiếp tục nhận được tiền sinh hoạt phí trong học kỳ này hay không, cậu quyết định học thật chăm chỉ, sáng sớm đã thức dậy. Cậu ta sợ nếu học trong ký túc xá sẽ bị mấy người khác chế giễu, nên đã chạy xuống sân tập dưới lầu để học.

Đang học thuộc bài, cậu ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Không ngờ lại là Khương Thừa Diệu.

Lưu Tử Huy nhìn về phía tây, thấy Khương Thừa Diệu đang cầm đồ ăn trong tay, cậu ta cười nhạo một tiếng: "Ôi chao, là ai đây?"

Khương Thừa Diệu vẫn như mọi khi, giả vờ cool ngầu, tay nhét trong túi: "Nước đến chân mới nhảy thì có ích lợi gì không?"

Lưu Tử Huy không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay hắn: "Sao anh Diệu lại đi mua bữa sáng thế, mua cho ai đấy, không phải là mua cho tôi đấy chứ!"

Khương Thừa Diệu né tránh, cười khinh một tiếng, tiếp tục đi về phía ký túc xá.

Lưu Tử Huy đuổi theo phía sau, la to: "Đừng có như vậy nữa, tôi không nhận ra cậu nữa rồi!"