Tâm trạng của Lăng Tuyết Trúc rất tốt, thường ngày y luôn chìm đắm trong sách vở bây giờ lại vô cùng thoải mái thư giãn, ngồi trước máy tính xem một bộ phim kinh dị.
Trên màn hình trực tiếp, Lăng Tuyết Trúc cũng trở thành nhân vật chạm tay là bỏng.
Bây giờ mọi người không còn đến bảng danh dự để xin vía y nữa, mà họ chuyển sang trực tiếp xin vía trên mạng.
Đặc biệt là sáng nay trước khi đến phòng thi, Tùy Dực nhìn thoáng qua màn hình, nhìn thấy cảnh tượng mọi người đều đang vô cùng mê tín.
"Vua Tuyết, xin hãy phù hộ cho tôi."
"Trước khi đi, tôi muốn nhìn học thần một lần nữa, mong là điểm số môn Anh của tôi sẽ tăng!"
Bây giờ mọi người không còn quan tâm đến việc xếp hạng trong kỳ thi, nhưng xếp hạng ở Thanh Lễ lại rất kỳ lạ, không chỉ xếp hạng tổng điểm được, mà còn xếp cả điểm từng môn.
Họ thi môn Anh vào sáng thứ Sáu và môn Lý vào buổi chiều.
Lưu Tử Huy không xin vía Lăng Tuyết Trúc, mà thay vào đó lại xin vía Khương Thừa Diệu.
"Cậu có muốn xin vía không?" Lưu Tử Huy cho cậu xem hình nền của mình, là một bức ảnh đẹp đẽ của Khương Thừa Diệu.
Có lẽ là ảnh chụp trộm, trên ảnh Khương Thừa Diệu đang học, tóc rối bù, hắn còn đang nhíu mày, trông khá mệt mỏi và khó chịu, trên tai còn kẹp một cây bút.
“Không phải tôi khoác lác, anh Diệu không kém gì Lăng Tuyết Trúc đâu, người xin vía Lăng Tuyết Trúc nhiều quá, không thể nhả vía hết được, tôi không phải người thân cũng không nói cho cậu biết xin vía anh Diệu cũng rất linh!”
Tùy Dực không nhịn được mà bật cười, vẻ đẹp trong trẻo trong đôi mắt và hàng lông mày thanh tú khiến Lưu Tử Huy mê mẩn.
Cậu ta cười hì hì hai tiếng, mặt có chút đỏ.
Chị dâu à sao cậu lại đẹp thế này chứ, trời ạ!
Môn thi cuối cùng, là môn Lý.
Là một học sinh khoa học tự nhiên, Toán và Lý luôn là sở trường của cậu. Cậu coi đề thi tuyển sinh như trò chơi giải trí gϊếŧ thời gian, nhìn vào đề thi của Thanh Lễ, cậu nghi ngờ lão Tiêu đang lừa đảo.
Thực sự có rất nhiều câu hỏi chỉ nhìn là có thể ra đáp án ngay.
Cậu định làm xong bài thi sau đó chép đáp án vào giấy nháp để kiểm tra sau, nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Thi xong môn Lý, cậu vừa ra khỏi phòng thi, lấy điện thoại ra, liền nhận được một loạt tin nhắn.
Giọng nói hào hứng của Du Khoái như muốn đập vỡ màn hình: “Mẹ ơi, hôm nay phòng thi của chúng tôi vô cùng thú vị!”
Tiếp theo là hàng chục biểu tượng cảm xúc.
Cậu thậm chí còn cảm nhận được sự hào hứng của bạn cùng bàn qua màn hình.
Cậu vừa đi vừa nhắn tin hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Du Khoái liền gọi điện cho cậu.
Ở cầu thang có chút ồn ào, nhưng không ngăn được giọng nói to khoẻ của Du Khoái.
“Tùy Dực cậu biết không, phòng thi của chúng tôi hôm nay thật sự rất thú vị!”
“Thế nào?”
“Sáng nay thi tiếng Anh, Lăng Tuyết Trúc lại nộp bài sớm!”
Anh chàng này đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ ai vậy!
“Học bá mà.” Tùy Dực nói: “Bình thường thôi, không giống chúng ta.”
“Nhưng tới buổi chiều, cậu ấy không phải là người đầu tiên nộp bài rời khỏi phòng thi! Cậu biết ai là người đầu tiên nộp bài môn Lý không?!”
Du Khoái không chờ cậu trả lời, đã hào hứng nói: “Là anh Diệu! Trời ạ, đề Lý năm nay khó đến mức nào chứ, thế mà hai cậu ấy còn nộp bài sớm hơn mười mấy phút nữa! Hai người bọn họ, một trước một sau, bước ra khỏi phòng thi, hai vị đại ca này thật sự không để chúng tôi sống yên ổn mà!”