Bồ Hạ bị hôn bất ngờ, kinh ngạc không nói nên lời.
Mục Bắc không giải thích về hành vi của mình, ngược lại thái độ bình tĩnh, như thể chuyện cậu ta vừa làm chỉ là tiện tay chạm vào chóp mũi thú cưng, không có ý nghĩa đặc thù, càng không có ý định buông Tiểu Nói Lắp.
Nam sinh tiếp tục dùng tư thế cực kỳ thân mật này xoa bọt trên đầu cậu, mãi đến khi mỗi một sợi tóc của Bồ Hạ đều được chăm sóc cẩn thận. Sau khi rửa sạch xà phòng Mục Bắc đổ dầu xả ra tay, tốn thời gian lặp lại công đoạn gội đầu, thoa lên tóc cậu. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng chịu xả nước.
Trong quá trình Bồ Hạ một lần nữa bị xoa cho mặt mũi đầy bọt nước, bởi vậy mà cậu không có lòng dạ nào chú ý tới dưới thân, bên trong lớp vải bị nước thấm ướt cất giấu một món đồ nóng bỏng nay đã dán lên đùi cậu.
Chờ đến khi kỹ sư Mục Bắc hài lòng với thành quả của mình, Bồ Hạ mới chạy thoát khỏi vận mệnh bị nghẹn chết.
Cậu sặc hai ngụm nước, vội vã muốn bò dậy khỏi đùi Mục Bắc, ai ngờ bàn chân vừa chạm tới sàn nhà tắm lát gạch men sứ ngập nước, tức thì bị Mục Bắc ấn trở về trên người.
Bấy giờ cậu mới cảm nhận được món đồ cưng cứng chọc vào háng mình.
Mục Bắc mặt không đổi sắc: “Còn chưa tắm.”
Bồ Hạ không hiểu vì đâu mà thằng nhãi này tắm cho người ta tắm đến nghiện, nghĩ đến lực tay của cậu ta, nếu dùng ở trên người mình chẳng phải sẽ bị cậu ta lột mất một lớp da sao, cậu lập tức hoảng sợ lắc đầu nguây nguẩy.
“Không, không cần……!”
Nhưng Mục Bắc không cho cậu cơ hội cự tuyệt, trực tiếp giữ người, một tay lấy sữa tắm. Lần này thật sự không cần mất công thoa ra bọt, cậu ta trực tiếp dùng bàn tay hơi ấm mang theo chất lỏng lạnh lẽo, phủ lên cần cổ mảnh khảnh của Bồ Hạ.
Một tay dễ dàng nắm giữ cần cổ yếu ớt, chỉ cần năm ngón hơi thu lại là có thể bẻ gãy cổ cậu.
Bồ Hạ cảm nhận được áp lực, không thể không nâng cằm tiện cho nam sinh thực hiện động tác.
Chẳng qua, khác với thô bạo trong dự đoán, Mục Bắc rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là quá nhẹ.
Giống như mơn trớn từng tấc da thịt, trái cổ hơi gồ lên bởi vì căng thẳng, xương quai xanh xinh đẹp, đầu vai mượt mà, lại từ eo sườn mềm mại trượt một đường xuống dưới.
Bồ Hạ chỉ có ngón giữa bởi vì tư thế cầm bút sai lệch tạo thành một cái kén dày, còn bàn tay Mục Bắc hầu như đều là vết chai do chơi bóng rổ, thời điểm cọ vào da thịt mẫn cảm, lực độ cùng với xúc cảm kia khiến cậu có ảo giác như bị ngàn vạn con kiến bò cắn.
Bồ Hạ mải miếng kháng cự cảm giác này cho tới khi hai ngón tay của Mục Bắc đánh vòng trên núʍ ѵú hồng phấn, cọ ra bọt trắng, lại thình tình kẹp ngón tay dùng sức nhéo viên thù du một cái.
“A!”
Bồ Hạ bị dọa nhảy dựng, buột miệng thốt ra tiếng hét không biết là vì lực đạo của cậu ta quá mạnh, hay là vì dòng điện từ l*иg ngực đánh thẳng lên vỏ não.
Mục Bắc coi như không thấy phản ứng của Bồ Hạ, kiên nhẫn lặp đi lặp lại dày vò đầṳ ѵú, mỗi lần niết là một lần thân thể Bồ Hạ sẽ run lên, cậu theo phản xạ có điều kiện lùi ra sau tránh né ngón tay đang tác quái, đáng tiếc dưới tình huống người trước mặt không giảm lực, hành động của cậu trái lại như đang giúp cậu ta kéo dài đầṳ ѵú, cơ thịt cứ thế bị kéo thành hình giọt nước.
“Không, đừng đυ.ng chỗ kia, chỗ kia, hu hu, cầu, cầu xin cậu……”
Giọng nói của Bồ Hạ đã nhiễm chút nức nở.
Thân thể chưa từng khai phá khó có thể chịu đựng nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ bậc này, thậm chí cậu không thể phân biệt ra đây là thoải mái hay khó chịu, tóm lại chỉ cảm thấy thân thể của mình có những phản ứng xa lạ muốn chết, mà Mục Bắc vẫn đang bắt nạt cậu.
Mục Bắc cười khẽ: “Ngoan, để tôi rửa sạch nơi này cho cậu được không?”
Bồ Hạ nói không cần, nhưng chỉ chốc lát sau thân thể cậu mềm nhũn, trên da thịt trắng nõn in đậm dấu tay, đầṳ ѵú nho nhỏ tinh xảo sưng vù, lớn hơn không chỉ một vòng, rất giống một trái cherry chín mọng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi rụng vì thịt quả trĩu nặng.
Mục Bắc hít sâu thở chậm, cố nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn ngậm nó vào miệng nhấm nháp, một lần nữa lấy sữa tắm chuyển hướng tới chăm sóc nửa người dưới cho Tiểu Nói Lắp.
....